Hạ Lâm Đế xuất hiện tại cửa trước, đi vào phòng khách, dùng giọng nói kiên quyết khẳng định suy nghĩ của mình.
"Mặc kệ bọn họ có tiếp nhận hay không, anh chính là muốn Đào Khuynh." Tay anh hướng về bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Đào Khuynh, nắm thật chặt.
Đào Khuynh kinh ngạc nhìn anh, lỗ mũi đau xót.
"Là anh thật sao?" Anh luôn ở thời điểm khó khăn hiện thân giải cứu cô, cô không khỏi cảm giác mình giống như trong mộng.
"Đứa ngốc, ngay cả người yêu mình cũng không nhận ra?" Hạ Lâm Đế thương tâm nhìn nước mắt của cô, nhăn mày lại.
Hạ Lâm Ngọc nhìn thấy em trai đột ngột xuất hiện, lên tiếng kinh hô.
"Lâm Đế, làm sao em . . . Cô nói cho nó biết?" Đôi mắt quét về phía Đào Khuynh, lạnh giọng hỏi.
Hạ Lâm Đế liền trả lời.
"Chuyện này không liên quan tới Đào Khuynh, là em tự đoán ra, không ngờ lại nghe được sự thật khó tin này." Lúc trước chỉ cần anh nói tới Đào Khuynh, phản ứng của chị anh không phải lạnh nhạt thì chính là kích động, còn kiên trì không tin bọn họ đã hợp lại, mới làm anh nghi ngờ.
Nhớ lại trước kia Đào Khuynh hành xử kỳ lạ chính là từ khi chị gái anh theo cô đi bệnh viện, như vậy, có lẽ chị biết Đào Khuynh vô sinh. Hạ Lâm Đế nhớ hai người họ mỗi khi nhắc tới đối phương đều có phản ứng cổ quái, lập tức hiểu ra.
Khi anh biết chị gái về nước, đã muốn cho hai người gặp nhau, để tìm hiểu rõ chân tướng. Lúc nãy, anh nhận được điện thoại của Từ Chi Uyển nói Đào Khuynh nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi, vội vã xin nghỉ làm về sớm. Bà cảm thấy có gì không đúng, vì vậy vội vàng thông báo cho anh.
Vào lúc này, trừ chị anh ra, Hạ Lâm Đế không nghĩ được ai có thể làm Đào Khuynh hốt hoảng như vậy. Thế là anh lập tức lái xe đến biệt thự. Anh đã đoán đúng, hơn nữa còn biết được sự thật khiến anh kinh ngạc.
"Lâm Đế . . ." Anh nghe hết rồi sao? Đào Khuynh căng thẳng, khẽ gọi anh.
Hạ Lâm Ngọc có vẻ chột dạ, nắm chặt bàn tay, cất cao ngữ điệu nói: "Cái gì mà sự thật khó tin, chị làm tất cả đều là vì muốn tốt cho em."
"Cho dù tình trạng thân thể có thể làm Đào Khuynh nảy sinh ý định chia tay, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không nói một câu đã biến mất. Điều này làm em nghĩ mãi không ra tại sao, nhưng lại chưa bao giờ hoài nghi là chị có liên quan. Làm sao chị có thể làm vậy với em?" Biết chuyện này là do một tay chị mình khống chế, Hạ Lâm Đế vẻ mặt âm trầm, tâm tình rất giận dữ.
"Chị đã nói đó là vì em." Hạ Lâm Ngọc hơi nhếch môi, nhấn mạnh những lời này.
"Như vậy đã đủ chưa? Chị rốt cuộc còn dùng lý do này khống chế cuộc sống của em bao lâu?" Anh lạnh lùng cười một tiếng, đã không cách nào chịu được hành xử của chị.
Hạ Lâm Ngọc nhăn mày, trợn mắt nhìn anh. "Cái gì gọi là khống chế? Chị chỉ hy vọng em được hạnh phúc."
"Chị luôn là nói là vì em, không hỏi ý kiến em đã tự tiện làm chủ! Bởi vì chị là chị em, cho nên cho dù bất mãn thế nào đi nữa em đều nhẫn nại, nhưng duy chỉ có chuyện này em sẽ không chấp nhận!"
Hạ Lâm Đế rất cường thế khi đối mặt với người ngoài, nhưng đối với người trong nhà luôn kiên nhẫn và rộng lượng, chưa từng tức giận. Hôm nay chị gái được voi đòi tiên làm tổn thương người phụ nữ của anh, anh không thể chịu đựng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh giận tím mặt, Hạ Lâm Ngọc nhất thời có chút sửng sốt.
"Làm sao em có thể nói chuyện với chị như vậy, chị là vì em . . ."
"Em cũng không muốn đối xử với chị như thế, nhưng lần này chị đã can thiệp quá mức rồi. Đào Khuynh là người em yêu, lại phải chịu đựng chuyện khổ sở như vậy, không có cách nào ở bên cạnh bầu bạn với cô ấy đã đủ làm em ảo não rồi, đã vậy còn không hay biết chị đối xử với cô ấy như vậy, chị bảo em phải làm sao?"
Chị gái giấu giếm làm anh không biết chuyện Đào Khuynh phải chịu khổ sở, còn không ngừng chất vấn bắt cô nói nguyên nhân chia tay, biến anh thành kẻ ngu ngốc!
"Nếu nói rõ với em, em sẽ đồng ý chia tay sao?"
"Tại sao phải chia tay? Đào Khuynh là người em yêu, em chỉ muốn cùng cô ấy bên nhau cả đời, buộc cô ấy rời đi, làm sao mà tốt cho em được?"
"Đào Khuynh không thể sinh con, làm sao có thể là vợ của em được?" Hạ Lâm Ngọc bám chặt điểm này, tức giận hỏi.
Hạ Lâm Đế căng thẳng trả lời, "Chị, chuyện này không phải là lỗi của cô ấy, đối với cô ấy mà nói càng là nỗi đau cả đời, không nên nhắc lại điểm này làm tổn thương cô ấy."
Đào Khuynh thấy chị em bọn họ bắt đầu cãi vã, cảm thấy lòng như lửa đốt.
"Lâm Đế, em không sao đâu . . ." Cô kéo tay anh, nhẹ nhàng nói.
"Anh có sao, anh không muốn người khác dùng chuyện này làm em khổ sở." Anh nhìn ánh mắt lo lắng của cô, ngực ân ẩn đau.
"Có anh ở bên em, em không có khổ sở nữa." Đào Khuynh lắc đầu một cái. Anh cũng phải chịu đau khổ rồi, cô không muốn anh canh cánh chuyện này trong lòng.
Hạ Lâm Ngọc hít sâu một cái, thử hạ giọng nói tiếp, "Lâm Đế, chị không có ý muốn thương tổn Đào Khuynh, là vì chuyện này đối với tương lai của em rất quan trọng . . ."
Anh thật nhanh ngắt lời chị, thái độ kiên định. "Có thể hay không thể có con, em không quan tâm chút nào cả."
"Cái gì?" Hạ Lâm Ngọc sững sờ, nhăn mày. "Em vốn thích trẻ con, làm sao có thể không quan tâm?"
"Một đứa trẻ còn chưa từng xuất hiện trên đời làm sao so sánh được với Đào Khuynh? Nếu bởi vì muốn có con mà làm cho cô ấy phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, em thà rằng không có."
Lâm Đế chính là bị tình yêu làm cho mù quáng rồi a! Nghĩ vậy, sắc mặt Hạ Lâm Ngọc càng thêm khó coi, trợn mắt nhìn anh.
"Em nói bậy bạ cái gì đó? !"
"Chị không phải là người biết rõ tính tình của em nhất sao? Em nói nghiêm túc." Đối mặt với lửa giận của chị gái, Hạ Lâm Đế vẻ mặt tỉnh táo, giọng nói lạnh nhạt lại kiên định.
Chị như thế nào lại không hiểu cá tính của anh? Hạ Lâm Ngọc thật sâu thở dài, "Chính là biết rõ tính em, ban đầu mới để cô ấy giấu giếm chân tướng rời đi, em thật là cố chấp!"
"Chị, đây là vấn đề của em và Đào Khuynh, chỉ có chúng em mới biết mình cần gì ở nhau, chị không nên nhúng tay vào."
Hạ Lâm Đế cầm tay Đào Khuynh thật chặt, giọng nói chân tình, "Em chỉ là một người đàn ông bình thường, khát vọng được cùng người phụ nữ mình yêu ở bên nhau. Em không phải vì ý thức trách nhiệm đáng chết gì đó mới giữ cô ấy lại, cũng không vĩ đại như trong tưởng tượng của chị."
Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể có được trái tim anh, bởi vì Đào Khuynh là người anh muốn che chở cả đời, cho dù phải bỏ ra nhiều hơn nữa, anh vẫn sẽ yêu cô.
Chứng kiến bộ dáng thâm tình đó của anh, Hạ Lâm Ngọc từ từ dao động, khẽ nói: "Yêu tính là gì? Một ngày nào đó vì áp lực cuộc sống, hai người sẽ chỉ biết oán hận lẫn nhau."
Nam nữ lui tới cứ nghĩ chỉ cần yêu nhau là đủ, nhưng hôn nhân không chỉ như thế, cho dù có yêu nhau nhiều hơn nữa, vì thực tế cuộc sống tình yêu sẽ có ngày tiêu tan đến mức hầu như không còn.
"Chị cũng có con đó, kết hôn rồi không hề có oán hận sao? Anh trầm giọng hỏi, nhìn thấy sắc mặt chị gái trong nháy mắt trở nên xanh mét, tâm tình hết sức phức tạp.
Anh vẫn cho là chị cùng anh rể tình cảm tốt đẹp, bây giờ nhìn lại, hình như không phải.
Bởi vì biết cuộc sống hôn nhân không đơn giản, chị mới lo lắng tương lai bọn họ sẽ vì chuyện không có con mà cãi vã? Anh cảm kích chị quan tâm, nhưng hoàn toàn không muốn chia tay với Đào Khuynh.
"Lâm Đế, đừng như vậy . . ." Đào Khuynh vội vàng kéo tay áo anh, không muốn nhìn thấy chị em bọn họ tổn thương lẫn nhau, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Anh còn chưa nói gì, Hạ Lâm Ngọc đã mở miệng trước, " . . . Em vừa nói gì?"
"Em muốn nói rằng tình cảm giữa vợ chồng dù có hay không có con cũng không liên quan, tính cách mới là vấn đề. Nếu vợ chồng không thương nhau, thì có con có ích lợi gì?"
Anh không có ý tổn thương chị gái, chỉ hy vọng chị có thể hiểu điều anh thực sự muốn là cái gì. "Nếu cố gắng mà vẫn không có con, em cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh, hai người yêu thương, thấu hiểu nhau, đó mới là hạnh phúc mà em muốn."
Đào Khuynh cảm động không thôi, thâm tình nhìn vào mắt anh. "Đó cũng là hạnh phúc mà em mong muốn."
Hạ Lâm Ngọc thấy bọn họ nhìn nhau cười, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Chị thật sai lầm rồi sao? Chị chỉ hi vọng em không phải chịu khổ . . ." Tâm tình chị rất loạn, không có biện pháp buông xuống thành kiến.
"Chị, em yêu Đào Khuynh."
"Thái độ của em kiên quyết như vậy, chị có thể nói gì? Coi như chị cổ hủ, không chấp nhận cách nghĩ của em, cho nên chuyện này chị sẽ không nói giúp em với ba mẹ đâu." Hạ Lâm Ngọc đã sức cùng lực kiệt, không muốn cùng em trai mà chị thương yêu đối nghịch nữa, nhưng cô cũng không muốn làm cha mẹ già tức giận.
"Bọn họ so với chị còn cố chấp hơn, tuyệt đối sẽ không đồng ý hai người kết hôn." Cô sẽ không phản đối bọn họ nữa, nhưng cũng đừng hy vọng xa vời cô sẽ giúp.
"Em cũng nói rồi, bọn họ không tiếp nhận Đào Khuynh không sao cả, em yêu cô ấy là đủ rồi." Được cha mẹ tán thành mặc dù quan trọng, nhưng nếu là bọn họ khăng khăng không tiếp nhận cô, anh cũng không thể tránh được.
"Làm ba mẹ làm phát bực sẽ không có gì chỗ tốt, bọn họ sợ rằng sẽ bắt em từ chức." Hạ Lâm Ngọc nghiêm giọng nhắc nhở.
Đào hiểu ý chị, không khỏi kinh ngạc. "Không . . ."
"Là chuẩn bị khai trừ em?" Hạ Lâm Đế hếch mày.
"Thật sự của họ có thể làm như vậy." Nếu chị Lâm Ngọc đồng ý giúp đỡ, có lẽ tránh được tình huống xấu nhất! Đào Khuynh nhìn cô, lòng như lửa đốt mở miệng: "Chị Lâm Ngọc, Lâm Đế không thể vì em mà phải chịu liên lụy, làm ơn . . ."
"Tiểu Khuynh, cứ để anh xử lý." Giơ tay ôm bả vai Đào Khuynh, Hạ Lâm Đế nở nụ cười trấn an lo lắng của cô.
"Nhưng . . ." Anh không thể bởi vì cô mà bị đuổi ra khỏi công ty nha!
"Tin tưởng anh, sẽ không có chuyện gì." Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng bảo đảm.
Mặt Đào Khuynh dán lên lồng ngực anh, kìm nén nước mắt sắp tràn mi.
"Em hiểu rồi, em tin tưởng anh." Khóc lóc không thể giải quyết vấn đề, còn làm anh phiền lòng, cô phải phấn chấn tinh thần mới được!
Hạ Lâm Ngọc nghe được quyết định không chút do dự của anh, tâm tình phức tạp, nói: "Chỉ cần tình yêu, ngay cả công việc cũng không cần sao?"
"Em cũng không muốn như vậy, nhưng ba mẹ là cổ đông lớn, nếu bọn họ muốn làm như vậy, em cũng không có cách nào." Hạ Lâm Đế bình tĩnh nhìn về phía chị gái.
"Em thực sự không để ý chút nào?"
"Mất cái ghế tổng giám đốc em xác thực có chút không đành lòng, chỉ là, chuyện mà em muốn làm quá nhiều, thay đổi một con đường mới cũng không tệ." Hạ Lâm Đế vẻ mặt thản nhiên, giọng nói cũng tự nhiên.
"Em nói, nói gì?" Anh thật vẫn không sợ! Hạ Lâm Ngọc không khỏi có chút hốt hoảng.
"Em nói, ba mẹ muốn làm sao thì làm vậy, em không quan tâm." Anh khóe môi hơi nhếch lên cười như không cười.
Hạ Lâm Đế vì cô, buông tha cả công việc . . . Đào Khuynh vốn sợ chuyện này sẽ thành sự thật, nhưng thực tế chứng minh, sự lo lắng của cô là vô ích.
Mới đầu, cha mẹ Hạ Lâm Đế đích xác muốn lấy chức vị tổng giám đốc uy hiếp anh, nhưng không chờ bọn họ ra tay, Hạ Lâm Đế đã bãi công trước. Tổng giám đốc không đi làm, công ty Hách Luân lập tức hỗn loạn, tất cả cổ đông đều rối rít quan tâm. Để tránh cho khủng hoảng lan rộng, hai người chỉ có thể thỏa hiệp.
"Anh đã sớm biết cha mẹ không có cách bắt buộc anh có phải hay không?" Đào Khuynh bưng hai chén cà phê từ phòng bếp đi ra phòng khách, tò mò hỏi.
"Cái gì?" Hạ Lâm Đế đang làm việc trên Notebook, ngẩng đầu lên, nhận lấy cà phê trong tay cô uống một ngụm. "Ngon lắm."
Đây là loại cà phê anh yêu thích, đương nhiên là hợp khẩu vị, Đào Khuynh khẽ mỉm cười.
"Anh biết bác trai không thể thu lại chức vị của anh, mới trấn định như vậy phải không?" Cô ngồi lên ghế sa lon, đầu dựa vào vai anh.
"Là anh tin tưởng thực lực của mình." Hạ Lâm Đế đặt ly cà phê trong tay xuống, vuốt ve tóc cô, giọng nói bình thản.
"Có ý tứ gì?" Đào Khuynh không hiểu, ngơ ngác nhìn anh.
"Anh không phải là người dễ dàng bị thay thế như vậy." Anh ấn nhẹ chóp mũi của cô, cười trả lời.
Thì ra là ý này! Cô tán thành gật gật, rồi lấy tay gõ gõ đầu.
"Đúng vậy a, em đã lo lắng quá mức, thậm đã quên mất người yêu em có bao nhiêu lợi hại a." Một tay anh đem công ty Hách Luân phát triển lớn mạnh như vậy, làm sao sợ uy hiếp?
"Ừ, lời này nghe rất lọt tai." Nghe cô khen ngợi, Hạ Lâm Đế cười đến híp cả mắt.
Đào Khuynh cười ra tiếng, nhưng nghĩ tới uy hiếp của cha mẹ anh, vẫn còn lo lắng. "Nói thật, nếu như cha mẹ kiên trì muốn khai trừ anh thì sao?"
"Mặc dù cha mẹ anh là cổ đông lớn nhất, nhưng muốn khai trừ anh cũng không phải dễ dàng, còn phải được sự đồng ý của những người khác mới được." Hạ Lâm Đế thu hồi nụ cười, nghiêm túc giải thích, để cho cô không suy nghĩ lung tung.
"Anh không có nghĩ tới phương thức tự vệ sao?" Đào Khuynh nhăn mày, giọng mang lo lắng.
"Anh là người quản lý, chắc chắn có biện pháp phản kích, nhưng anh không muốn cùng cha mẹ trở mặt, cho nên không làm như vậy." Mắt anh xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Nếu không phải đến bước cuối cùng, anh cũng không muốn làm tổn thương bọn họ.
Đào Khuynh hiểu suy nghĩ của anh, thật sâu thở dài. "Vậy nếu anh thật mất đi công việc, anh sẽ làm gì?"
"Anh không suy nghĩ nhiều về chuyện chưa xảy ra, hơn nữa, với khả năng của anh, có chuyện gì sẽ làm khó được anh?" Hạ Lâm Đế hếch mày, tràn đầy tự tin hỏi ngược lại.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức quyến rũ của anh, mỉm cười.
"A, là em lo lắng vô ích rồi! Tổng giám đốc công ty Hách Luân, làm sao có thể không tìm được việc làm." Thấy bộ dáng thoải mái của anh, cô cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
"Phải rồi, phải tin tưởng người yêu em chứ"
Đào Khuynh lần nữa thở dài. Cô sao có thể làm như không thấy với tình huống anh đang phải đối mặt? Cô cảm thấy lo âu là chuyện đương nhiên.
"Em không phải không tin năng lực của anh, là em quá lo lắng anh và ba mẹ trở mặt a." Chỉ là, đổi lại góc độ nghĩ, không làm tổng giám đốc có lẽ cũng là chuyện tốt. Đào Khuynh trong đầu hiện lên hình ảnh anh mặc tạp dề xuống bếp, mắt lập tức tỏa sáng lấp lánh.
"Nếu anh thật không có việc làm, em sẽ nuôi anh ."
"Phải đấy? Anh ở nhà làm ông chủ gia đình cũng không tồi." Hạ Lâm Đế vỗ vỗ cằm, nghiêm túc suy tư đề nghị này của cô.
"Ha ha, động lòng sao?"
"Động lòng, chỉ là, trước tiên chúng ta cần phải kết hôn đã." Anh nâng mặt của cô lên, cười nói.
Nghe vậy, Đào Khuynh rũ mắt, lẩm bẩm nói: "Kết hôn a . . ."
"Thế nào không vui sao?" Hạ Lâm Đế không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế, có chút kinh ngạc.
Cô trầm mặc một hồi mới đối mặt anh nhìn chăm chú, mở miệng: "Lâm Đế, chuyện kết hôn có thể tạm hoãn được không?"
Anh nheo mắt lại, không thể tin sẽ nghe được câu này, xụ mặt xuống.
"Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, bây giờ muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi." Anh còn nhớ cô lúc ấy cảm động đến khóc mà đồng ý, không mong gì khác ngoài đám cưới, không hiểu vì sao cô lại thay đổi chóng mặt như thế.
Đào Khuynh sớm biết cha mẹ anh phản đối, đã chuẩn bị tâm tư tốt rồi.
"Em không đổi ý, là hy vọng có được sự đồng ý của cha mẹ anh mới kết hôn." Lâm Đế cùng cha mẹ vẫn còn tranh chấp, cô không muốn nhắc tới việc kết hôn vào lúc này, tránh cho cha mẹ anh tức giận.
"Chờ bọn họ đồng ý, chẳng bằng anh lập tức trói em đi làm công chứng kết hôn." Nếu không có uy hiếp của anh, bọn họ làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
"Chúng ta cố gắng thuyết phục cha mẹ, nhất định rất nhanh sẽ họ sẽ đồng ý." Đào Khuynh chúi đầu vào ngực anh, dịu dàng thuyết phục.
"Anh không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không."
Đào Khuynh ngẩng đầu lên, cất cao ngữ điệu, "Nhưng mà em quan tâm a!"
Hạ Lâm Đế vẻ mặt căng thẳng, mím môi không nói.
"Em nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ. Bọn họ thương yêu anh, mới hi vọng anh có thể tìm được đối tượng tốt hơn. Nếu chúng ta lập tức kết hôn, em có chút băn khoăn." Đào Khuynh nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lồng ngực anh, lấy dịu dàng nói.
"Nếu như bọn họ nhất định không đồng ý, chẳng lẽ chúng ta sẽ không kết hôn?" Hạ Lâm Đế hiểu ý cô, nhưng không tán thành cách làm của cô.
"Nhưng . . ." Quả thật, đây là chuyện vô cùng có khả năng. Đào Khuynh không biết nói thế nào, vẻ mặt tràn đầy thất bại.
"Bọn họ là cha mẹ của anh, anh hiểu rõ bọn họ tuyệt đối không dễ dàng đồng ý như vậy, anh không thể vì chờ đợi bọn họ đồng ý mà để em chịu ấm ức."
"Em không cảm thấy ấm ức." Cô vội vàng trả lời, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không khỏi khẩn trương.
"Lâm Đế?"
"Thế còn cha mẹ em thì sao?" Tay anh nâng cằm của cô, trong mắt anh tràn đầy áy náy, "Em cũng là con gái được ba mẹ che chở mà lớn lên, thấy em như vậy, bọn họ chẳng lẽ không đau lòng?"
Sau khi cầu hôn Đào Khuynh, Hạ Lâm Đế liền đi thăm hỏi cha mẹ cô.
Cha mẹ cô biết tình trạng cơ thể của con gái, tuy thương yêu con gái nhưng lại lo sợ cô sẽ là gánh nặng cho anh, thế nên đối mặt với anh thì luôn cảm thấy áy náy.
Anh bày tỏ mình thật lòng yêu Đào Khuynh, không phải cô không cưới, mới làm bọn họ yên lòng . . . Anh không thể khiến cô ấm ức nữa.
Đào Khuynh nghĩ đến cha mẹ từng vì cô mà lo lắng, khổ sở, không khỏi cảm thấy chua xót.
"Ba nói tùy ý em." Cha mẹ đều ủng hộ cô, chỉ hy vọng cô được hạnh phúc. Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy mình thật bất hiếu, cổ họng xông lên một cỗ khổ sở.
Nghe giọng nói cô nghẹn ngào, Hạ Lâm Đế đưa tay ôm lấy cô.
"Chúng ta kết hôn đi." Anh nhìn cô xinh đẹp, động lòng người, giọng nói chân thành tha thiết. "Anh muốn em trở thành vợ của anh."
"Lâm Đế . . ." Cô thật có thể bỏ qua tất cả trở ngại, cùng anh kết hôn sao?
"Chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, anh sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ, đến lúc đó sẽ tổ chức đám cưới" Anh cúi đầu hôn môi của cô. " Không cần do dự, chỉ cần tin tưởng anh."
Hạ Lâm Đế hôn dịu dàng lại thâm tình làm trái tim Đào Khuynh rung động.
"Em thua rồi, tất cả đều nghe anh." Cô cuối cùng vẫn nói không lại anh, quyết định thuận theo tâm ý của mình.
"Như vậy mới ngoan, cô dâu xinh đẹp của anh." Hạ Lâm Đế mỉm cười, ôm lấy cô ngã vào trên ghế sa lon.
Đào Khuynh nhìn con ngươi nóng bỏng của anh, đôi tay ôm gáy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Cuộc sống hạnh phúc đang bắt đầu.
- - - - - HOÀN - - - - -