Một năm trước Nam Bạch Nhạn gọi điện cho cô thông báo Nam Duệ Chi chuẩn bị kết hôn muốn cô trở về tham dự, khi ấy cô nên mừng rỡ vì đã thành công thoát khỏi cốt truyện, nam nữ về bên nhau cô cũng không cần phải trốn tránh nữa, cũng không cần sợ lặp lại kết cục như nguyên chủ nhưng lúc ấy trái tim cô như bị gai nhọn đâm chọc, đau tới rỉ máu, cô không dám về, không dám đối mặt với Trình Mộ Ngôn, cô sợ khi ấy bản thân sẽ càng thêm đau lòng.
Ngày mà Nam Duệ Chi kết hôn, cô nhốt mình trong viện nghiên cứu hai ngày, người ta nói thời gian sẽ giúp chúng ta quên đi một số người, cô cũng đã cố quên nhưng quên chẳng được...
Tính từ hôm xuất ngoại đã sáu năm, cô vẫn chưa về nước lần nào, Diệp Hi vẫn thường xuyên gọi đến, hay khuyên cô trở về nước, trong nước cũng có rất nhiều viện nghiên cứu, ở ngoài nước đất khách quê người bà không yên tâm, lỡ ốm đau gì đó không ai tiện chăm sóc nhưng đều cô kiếm cớ từ chối, không phải cô không muốn về mà không muốn đụng mặt với Trình Mộ Ngôn, dù gì hiện tại cô cũng mang danh nghĩa là chị vợ, nếu trở về, người yêu cũ lại là chị vợ như vậy cũng quá ngượng đi.
Sáng hôm sau cô đến Viện nghiên cứu, vào phòng thí nghiệm khoác lên chiếc áo blouse trắng, cô chuyên tâm làm việc, lâu lâu cùng mọi người thảo luận vài đôi câu chớp mắt đã đến tối, cũng như mọi ngày trở về nhà tự mình nấu ăn, thói mê truyện vẫn không bỏ được, cuộc sống theo quy cũ này trôi qua cũng đã mấy năm, cô hầu như chỉ cắm đầu trong viện nghiên cứu hầu như không có kết giao với bạn bè nào.
'Reng reng~'
"Alo"
"Ba đã đặt vé máy bay xong rồi, con chuẩn bị đồ đạc đi, trở về để tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu Lâm"
Nam Duệ Dung vẫn còn chìm trong cơn ngái ngủ bị Nam Bạch Nhạn nói cho tính ngủ ngồi phắt dậy.
"Ba nói cái gì?"
"Ba đã đặt xong vé máy bay rồi"
"Nhưng con còn công việc thật sự không thể bỏ lỡ"
"Ba đã giúp con xin nghỉ, nếu con cố chấp không về, vậy sau đừng hòng chui vào mấy viện nghiên cứu gì đó nữa!"
'Cúp
"Trời đất! Cái gì vậy chứ?"
Mọi lần ở Nam gia có tiệc tùng gì Nam Bạch Nhạn cũng sẽ gọi cho cô một cuộc nhưng đều kiếm lý do không đi được, ngay cả đám cưới của Nam Duệ Chi cũng không có đi nhận được câu trả lời liền tắt máy, lần này lại thẳng tay ép cô về, quá kì quái rồi, bực tới vò đầu thở phì phò.
_Thành phố Giang Đô.
Trên tòa nhà nhất là phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Trình thị, không gian bên trong rộng rãi nhưng đồ đặc bày biện lại khá đơn điệu, bàn ghế tiếp khách đặt ở đối diện bàn làm việc, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên đó, những xấp tài liệu xếp thành đống hai bên bàn, hắn đeo một chiếc kính, đôi mắt đen láy chăm chăm vào màn hình máy tính, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng cộng thêm mày kiếm sắc bén dù rất điển trai nhưng cũng không giảm đi khí tức dọa người của hắn.
"Cốc, cốc"
"Trình tổng, Ngụy thiếu gia tới tìm ngài"
"Vào đi"
Ngụy Văn tự nhiên mở cửa, ngựa quen đường cũ bệt xuống sofa rót một ly trước trà uống, Trình Mộ Ngôn tháo chiếc kính đặt lên bàn, tay day day giữa trán rồi rời ghế đi về phía sofa.
"Cậu tìm tôi có việc?"
"Có việc mới tìm cậu"
"Việc gì?"
"Đi nhậu giải sầu, ông bà già động tay động chân cắt đứt tài nguyên của tôi, nhất quyết bắt tôi rời khỏi Sbiz! Tức chết tôi rồi"
"Vậy thì liên quan gì đến tôi, cậu quá lãng phí thời gian làm việc của tôi rồi"
Trình Mộ Ngôn đứng dậy đi lại về phía bàn làm việc.
"Gì? Cậu cũng quá vô tâm đi, bạn bè gặp nạn cậu không nghĩ cách giúp thì thôi đi còn trách lão tử làm mất thời gian của cậu"
Nhưng đến khi tan ca, nhóm anh em vẫn không thiếu hắn, trong phòng cũng chỉ có sáu người, còn có vài cô gái ngồi bên cạnh rót rượu hoặc hát karaoke, chỉ riêng Trình Mộ Ngôn ngồi một mình hắn trước giờ giữ thân như ngọc, chưa bao giờ cho phép người khác giới đụng chạm vào mình, hắn được coi là tổng tài hoàng kim, biết bao nhiêu thiên kim dựa vào hợp tác làm ăn mà cố ý tiếp cận nhưng đều bị hắn gạt phăng, là người doanh nghiệp trẻ tuổi tài năng lại sở hữu nhan sắc không thua kém các nam minh tinh nên trên xã hội rất nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ dính vào nghi vấn tình ái, hắn được gọi là tổng tài bước ra trong từ tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí còn có một số lượng fan nữ không nhỏ. (T)
Lục Cẩn Niên dựa người ra sau ghế, tựa hồ rất hưởng thụ cô gái bên cạnh nắn bóp vật dưới thân. Tính trăng hoa của hắn ta không ai là không lạ, nơi như này thiếu không ít trò trụy lạc, Ngụy Văn vốn đã bực bội còn thấy bộ dáng này của Lục Cẩn Niên càng thêm rực lửa, Ngụy Vãn gạt bàn tay đang rót rượu vào ly của mình quát lớn.
"Mấy cô cút hết ra ngoài"
Cô gái bên cạnh hắn vội vàng đi ra, mấy cô gái khác thì do dự sợ hãi, đến cả cô gái ngồi cạnh Lục Cẩn Niên cũng sợ hãi ngưng động tác.
"Không nghe à, cút hết ra ngoài!"
Lục Cẩn Niên vẫy tay ý bảo bọn họ ra ngoài sau đó hơi nhíu mày.
"Sao vậy? Ai chọc gì cậu?"
"Còn ai ngoài bà ông già tôi!"
Ngụy Văn nhăn mày lại nhớ đến cái gì đó hướng tới Lục Cẩn Niên.
"À, hình như Nam gia có hợp tác làm ăn với cậu đúng không?"
"Ùm"
"Ông già muốn tôi kết hôn với đại tiểu thư Nam gia"
Lục Cẩn Niên ngạc nhiên.
"Đại tiểu thư Nam gia? Tôi nhớ năm ngoái cô ta kết hôn rồi mà"
"Cái này cũng sốc quá thật, ba tôi quen biết Nam gia cũng lâu nên tôi cũng có qua lại nhưng tới giờ mới biết Nam Duệ Chi hóa ra là con gái thứ hai của ông ta"
Ánh mắt Trình Mộ Ngôn lúc này đột nhiên ngưng đọng, chiếc ly đưa tới gần môi lại đặt xuống.