Không Ngừng Vây Hãm

Chương 4




Sáng sớm hôm sau cô thức dậy đã là 9h sáng, lúc đi xuống nhà đang thấy Diệp Hi ngồi cùng Trình Mộ Ngôn nói chuyện thấy cô xuống bà liền kêu người hâm nóng đồ ăn lên.

"À, đúng rồi, hình như mẹ chưa giới thiệu hai đứa cho nhau nhỉ"

Nói xong cô kéo Duệ Dung tới cười hướng hề Trình Mộ Ngôn.

"Đây là con gái của mẹ, Nam Duệ Dung bằng tuổi con, ngày mai là khai giảng, con bé mới chuyển tới trường mới, con giúp mẹ để ý chú ý Duệ Duệ một chút nhé"

Trình Mộ Ngôn nhìn cô gái xỏa tóc tới ngang lưng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình có hơi thấp nhìn ra vài phần khả ái khác với vẻ đoan trang dịu dàng của Diệp Hi lại nhớ tới cỗ mềm lại hôm qua, hắn hơi mỉm cười, chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng cô có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, phi phi phi...Người đứng trước mặt là nam chủ, là người khiến nguyên chủ chịu từng đợt cọng sắt đun nóng lát lên da mỏng, tiếng cầu xin thảm thiết tuyệt vọng đó chỉ có kêu lên trong vô lực!!!

Cô tỉnh táo lấy được bình tĩnh đối mặt với thiếu niên đẹp tới ngọc quý cũng không sáng bằng kia, Nam Duệ Dung hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi.

"Đây là Trình Mộ Ngôn, con trai của chú Trình, hơn con có ba tháng thôi đó, xưng hô thế nào hai đứa tự quyết định nha, mẹ không can thiệp"

"Vâng ạ" cô lễ phép trả lời, đúng lúc người giúp việc thông báo đồ ăn đã hun nóng xong nên cô cũng không ở lại liền vào bàn ngồi ăn, Diệp Hi có hẹn với hội phu nhân nên dặn dò cô vài câu liền đi, Nam Duệ Dung xong ăn thì lên phòng, cảm giác ăn có người nấu sẵn, chén bát ăn xong cũng có người rửa, thật là không gì không sung sướng hơn.

Buổi trưa ở nhà chỉ còn mình cô, nghe giúp việc nói Trình Mộ Ngôn đi chơi cùng bạn, mẹ thì dùng trưa với mấy phu nhân nên không ai về ăn trưa cả, buổi tối cô cùng Diệp Hi ăn tối xong liền lên phòng đi ngủ sớm để sáng mai tới trường nhận lớp.

6h sáng cô đã dậy mặc đồng phục chỉnh chu, chiếc áo sơ mi màu trắng xung quanh viền áo là màu xanh, ngước ngực là một cái ruy băng cột nơ, chiếc váy màu đen cao hơn đùi một chút, trông vô cùng sáng sủa năng động, Nam Duệ Dung đứng trước gương xoay một vòng, đồng phục của trường Đại An thực sự rất đẹp nha.



Nam Duệ Dung tâm trạng tươi tắn đi xuống lầu, Diệp Hi muốn tự mình đưa con gái đi học nhưng cô nhất quyết muốn tự mình đi bộ bắt xe buss, cô không muốn bị chú ý nên ngay từ đầu đã từ chối, vì đây là khu biệt thự không hề có trạm xe buss phải đi bộ tầm 20' mới có trạm nên Diệp Hi đã đặc biệt sắm cho cô một chiếc xe đạp.

Trường Đại An là một trong những trường đứng top của nước A, môi trường học vô cùng lớn nếu không phải mẹ đã đưa cô tới đây tham quan một lượt chắc cô thật sự không biết nên tìm lớp của mình như thế nào.

Nam Duệ Dung bước vào, trong lớp lúc này mới có lai rai vài người, cô chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn xuống sân vận động ngoài trời của trường, cô nhìn đồng trên lớp thấy 6h40' vậy còn 20' nữa mới vào lớp trong lúc nhàm chán cô lấy điện thoại ra nghịch một lát.

Mà hiện tại ở nhà Trình Mộ Ngôn mới vừa xuống lầu, hắn mới mặc xong áo sơ mi, cái cà vạt còn vắt trên vai bộ dạng thong thả đi xuống, con cái nhà giàu thường sẽ được tài xế riêng đưa đón đi học hắn cũng không ngoại lệ, mỗi lần tới lớp đều vừa vặn đúng giờ.

"Tớ có thể ngồi chỗ này không?"

Nam Duệ Dung đang nghịch điện thoại thì nghe tiếng người hỏi liền ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trông ra vài phần tinh nghịch năng động, cô mỉm cười vui vẻ trả lời.

"Đương nhiên là được"

"Cám ơn cậu nha, mà hình như cậu là học sinh mới đúng không? Trông cậu hơi lạ"

"Ừm đúng rồi, mình từ thành phố khác chuyển tới"

"Hề hề, không nhờ bạn cùng bàn năm nay của mình lại là một mỹ nhân"

"Còn tớ cũng không ngờ năm nay người cùng bàn với tớ là một cô gái vui tính"



"Mà cậu tên gì thế, mình tên là Nghi Tiểu Mễ"

"À, tớ tên Nam Duệ Dung"

"Cậu mới tới nên chắc chưa biết ha, chủ nhiệm năm nay của lớp mình là một cô gái trẻ tuổi"

"Thật sao, vậy xem ra chúng ta có thể thoải mái hơn một chút rồi"

"No, no, no, tớ biết ngay là cậu sẽ đoán thế mà, nhưng hề như cậu nghĩ đâu, cô ấy được mệnh danh là đại sát tinh, nghiêm khắc còn hơn mấy thầy giáo khó tính hơn bốn mươi tuổi nữa kia, trước đó tớ vì nói chuyện với bạn học không để ý bài liền bị cho đứng nghe giảng cả tiết, còn có..."

Cô gái này có vẻ rất hướng ngoại, vừa gặp nhau đã thao thao bất tuyệt kể chuyện, nhưng nghe cô ấy nói thấy cũng hay, một người kể một nghe cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp mới thôi.

"Xin chào, tôi là Lương Vũ, giáo viên chủ nhiệm của các em, sau này tôi sẽ dẫn dắt các bạn, lớp 12 là thời khắc quyết định tương lai của các em, tôi mong muốn các em sẽ ra trường với thành tích đáng tự hào"

"Và lớp chúng ta mới có một bạn học sinh mới chuyển tới trường mình"

Nghe tới đây, Nam Duệ Dung đứng dậy giới thiệu.

"Chào các bạn, mình là Nam Duệ Dung mới chuyển tới đây học, sau này nhờ các bạn giúp đỡ nhiều"