Mà lí do Trình Mộ Ngôn chọn chuyên nghành đó là vì tập đoàn của Trình gia là tập đoàn công nghệ, từ bồn mươi trước, tập đoàn Trình gia cho ra mắt một hãng điện thoại thông minh, từ đó tên tuổi của tập đoàn lên như diều gặp gió, hãng điện thoại này đến hiện nay vẫn cho ra mắt nhiều phiên bản nâng cao và rất được người dùng ưa chuộng, chính bản thân Duệ Dung cũng đang dùng.
Nó được coi là hãng điện thoại lớn nước A, và được xuất khẩu ra các nước khác rất nhiều, không chỉ mỗi hãng điện thoại mà các đồ công nghệ gia dụng cũng được đưa ra thị trường với mức tiêu thụ lớn, như tủ lạnh, máy giặt,...Tập đoàn Trình gia cũng là nơi sản xuất chip bán dẫn lớn nhất nhì nước A.
Nam Duệ Dung thấy nhà có hơi kỳ lạ, mọi hôm cửa lớn đều được mở sao hồm nay lại đóng kín rồi không lẻ mẹ và chú Trình đi công tác rồi, cô mở vừa cửa ra, chỉ tiếng pháo giấy vang lên sau đó là nghe mọi người hát chúc mừng sinh nhật, từ khi xuyên tới đây không để ý ngày tháng năm nên cũng không hề biết hôm nay là sinh nhật của mình, cô ngơ ngác một hồi rồi vui vẻ cười rộ.
Vũ Y Trân cầm bánh sinh nhật tới cho cô thổi nến, Nam Duệ Dung vừa nhận được bất ngờ vui tới nở hoa, nãy giờ nụ cười trên khóe miệng vẫn không ngừng cong lên, hôm qua Vũ Y Trân nhắn vào trong nhóm nói muốn tới nhà
Trình Mộ Ngôn tổ chức sinh cho nhật cho của mình, Ngụy Vãn cùng Vĩnh Hầu Bạc vốn dĩ chả thân quen gì nhưng cũng bị Y Trân kéo vào, rốt cuộc trang các thứ đều do hai người làm ra, cô chỉ việc đứng chỉ bảo.
Diệp Hi tươi cười đi tới trên cẩm tay hộp quà
"Dung Dung, chúc con sinh nhật tròn mười 18 tuổi vui vẻ, mẹ mong con có thể có một lựa chọn đứng đắn trước ngã rẽ cuộc đời và thành công trong những bước đi"
Cô nhận lấy quà từ mẹ, không dấu được hạnh phúc thốt lên lời cảm ơn.
"Con cảm mẹ"
Bà cố gắng kìm sự nghẹn ngào trong lòng, đứa con mà bà thương tới đứt ruột đứt gan nay đã trưởng thành thế này rồi, thật sự là một niềm hạnh phúc, chỉ tiếc là không thể làm trọn bồn phận của một người mẹ.
Vũ Y Trân cũng tặng quà cho cô, Diệp Hi không quấy rầy bọn trẻ liền đi lên lầu tránh mặt, trước lạ sau quen, nhờ
Vũ Y Trần vui vẻ nói chuyện giới thiệu cho nhau, sau đó chơi thêm mấy trò chơi nền sau đó cô cũng dần hòa nhập được với bọn họ, Trình Mộ Ngôn trước sau như một, ngả nghiêng lười biếng, lâu lâu tùy ý nói vài câu, ánh mắt như không như có hướng về Nam Duệ Dung ngồi đối diện.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, ai về nhà nấy, cô về phòng tắm rửa xong thì mở quà, Ngụy Vãn và Vĩnh Hầu Bạc tặng một đôi bông tai và nước hoa, Vũ Y Trân tặng cho cô một chiếc bút kí Picasso 717FP màu hường có khắc tên
Duệ Dung ở đuôi bút.
Đến quà của mẹ cô lại vô cùng mong chờ, đồng hồ Patek Philippe Calatrava! Cô ngờ ngật cẩm nó lên, mặt số được chạm khắc bằng xà cừ, đính kim cương và ngọc bích màu xanh, đây là loại chính hãng hàng thật, giá trị phải lên tới mười con số, cô không ngờ mẹ lại tặng mình một thứ đắt tiền tới như thế, đây là con số mà kiếp trước cho dù có đi làm cật lực cả đời cũng không bao giờ có được, co do dự có nên trả lại bà không, cái này quá đắt đỏ thật sự không thể nhận, nhưng ai trả lại quà sinh nhật đâu.
'Cộc cộc'
Duệ Dung ngờ vực đi ra mở cửa liền thấy Trình Mộ Ngôn đứng đợi ở ngoài, hắn mỉm cười bàn chân tiến lên một bước ôm lấy eo cô kéo lại rồi cúi người đặt nhẹ nụ hôn vào má ®
"Sinh nhật vui vẻ nha"
Cô nhíu mày kháng cự đẩy hắn ra.
"Đêm khuya anh còn tới tìm em làm gì?"
Hắn giơ cái tay đang cầm hộp quà lắc lắc.
"Tới tìm em để tặng quà"
"Anh vao dudc khing?"
Nghe hắn nói cô liền nghiêng người sang một bên, hẳn tự nhiên đến chiếc ghế ở bàn học ngồi, trên tay còn có một hộp quà, cô khép hờ cửa lại đã thấy hắn lấy ra một sợi dây chuyền.
"Lại đây, anh muốn tự mình đeo cho em"
Cô chần chừ đi tới, dây chuyền này không biết giá trị như thế nào, nếu giá cả mà ngất trời như chiếc đồng hồ mẹ tặng thì cô thật sự không thể nhận, cô đi tới gần liền bị hắn kéo ngồi xuống đùi, lưng áp sát vào lồng ngực phập phồng rắn chắc, hắn luồn sợi dây qua cổ cẩn thận đeo lên.
Cô cầm gương nhìn sợi dây chuyền bạc mặt trăng được đính pha lê, bên cạnh còn có một chiếc nhẫn, cô chỉ nghĩ đó là một phụ kiện của dây chuyền này.
"Có đắt không?"
Trình Mộ Ngôn ôm eo nhỏ, đầu dựa vào vai gầy chóp mũi vẫn tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể cô, bàn tay khẽ khàng đưa vào trong bụng vuốt ve lại dần dần đi dịch lên, cô tay đặt lên tay hắn ý bảo ngừng lại.
"Không đắt, chỉ một hai triệu thôi, em cứ yên tâm nhận"
"Muộn rồi, anh về ngủ đi"
"Vậy hôn anh một cái anh liền về"
Cô quay người nhìn hẳn lại bày ra vẻ mặt ủy khuất đầy chờ mong, cô bất lực chấp thuận nhưng đối với nụ hôn như gió lướt qua hắn lại thấy không đủ, tay giữ lấy ót kéo đầu cô tới tấp nập xâm nhập không cho cô lấy một hơi thở, đền khi cô chịu không được nữa tay chân đấm đá loạn lạ vì thiều hơi hẳn mới chịu buông tha.
Duệ Dung thở hồn hền, đầu óc mơ hồ còn chưa tỉnh táo đã bị câu nói thủ thỉ bên tai của hắn dọa cho cơ thể cứng đờ, trên khuôn mặt đẹp trai rõ ràng lộ ra dáng vẻ vô sỉ nhưng lại khiến người ta mê đắm cái biểu cảm này.
"Anh cứng rồi"