Nam Duệ Chi tựa như những bông công anh trắng xóa, xinh đẹp thuần khiết khiến người khác muốn trộm hạt đem về nuôi dưỡng trong tim. Thân hình nhỏ nhắn mỏng manh như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, người nhịn không được muốn vươn tay đem vào che chở, có một đứa em gái như thiên sứ thế này quả thực là muốn yêu chết thôi, nếu không phải vì số phận nữ chủ của cô ấy, chỉ e là Nam Duệ Dung đã nhận làm bảo bối tâm can rồi.
Nhà bốn người ngồi trên xe, ba người họ vui vẻ trò chuyện, nhận thấy bản thân là người dư thừa trong bầu không khí ấm áp này cô không cảm thấy áp bức khó chịu.
Đứng trước mộ ông bà nội, trái tim của cô bỗng dưng thắt lại, sự yêu thương của nguyên chủ dành cho ông bà sâu sắc tới cỡ nào mới khiến cho cô cảm nhận rõ rệt thông qua thần thức mơ hổ như có như không. Sau khi thăm mộ ông bà xong thì cô về phòng luôn, cái cảm giác dư thừa này quả thực cô không muốn đối mặt chút nào.
Cô mân mê cái điện thoại, nhìn đoạn tin nhắn gửi cho Trình Mộ Ngôn sau khi xuống máy bay, đến giờ vẫn không thấy được hồi âm, trong lòng không hiểu sao dâng lên cổ mất mát, lúc sau lại cười khổ, tốt nhất là nên giận rồi chia tay luôn đi, dù sao đây cũng là kết cục mình đang mong muốn, cô biết nếu càng dây dưa chỉ khiến bản thân thêm lún sâu đến khi cùng Trình Mộ Ngôn dứt ra chắc chắn sẽ đau lắm.
Duệ Dung tắm rửa thay đồ ngủ, thời khắc giao thừa cũng chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là tới, muốn xem pháo hoa phải tới địa điểm tổ chức mới thấy được, ban nãy Nam Bạch Nhạn cũng có hỏi cô muốn đi cùng bọn họ xem pháo hoa không thì cô liền từ chối, bịa đặt đại lí do trời lạnh ngại đi, thà không được ngắm pháo hoa còn hơn đi theo rồi bị cô lập.
Trên lầu ba có thể ngắm được chỉ là có hơi xa một chút, trời gió lạnh tới thấu sương nên cô canh giờ khi nào tới 23h55 rồi mới lên đó.
Nhìn bức ảnh chụp trên bàn ngủ, nguyên chủ từ nhỏ đã bị người khác chen vào chia rẽ gia đình khiến cô ấy phải chịu cảnh nhìn ba mẹ có hạnh phúc riêng còn mình thì bị bỏ rơi không một ai dòm ngó tới, Tiết Mộc trước mặt không ít lần tráo trợn dùng thủ đoạn để đoạt lấy lòng họ hàng, bà ta rõ ràng làm ra chuyện tam quan bất chính nhưng cuộc sống vẫn vô cùng mĩ mãn, nhận ra rằng hạnh phúc là phải tự mình tìm lấy bởi vậy từ nhỏ cô ấy đã không từ thủ đoạn víu lấy những thứ mà bản thân cho là hạnh phúc nhưng rốt cuộc tất cả đều bị tuột mất, sau những thất bại không cam tâm đã tạo ra một nữ phụ độc ác không có đạo đức, suy nghĩ méo mó lệch lạc.
'Reng reng'
Tiếng chuông điện thoại làm cô thoát khỏi trầm tư, nhìn số điện thoại lạ cô nhíu mày một cái, không ai điện thì thôi mà cứ hễ có điện thoại là số lạ? Ông trời thật là thích ban cho ta những bất ngờ, cô nhấn bắt máy chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng nói trầm ấm bên kia.
"Xuống đây"
Này là giọng của Trình Mộ Ngôn không sai biệt đâu được, cô từ trên giường bước xuống đi thẳng ra mở cửa sổ, thấy một nam thanh niên mặc áo khoác dạ vest dài tới gối dày cụm, bên trong là áo lên cổ lọ như thể chê chưa đủ ấm còn choàng cổ một cái khăn len, hắn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình nên cũng ngửa cổ lên.
Trình Mộ Ngôn giơ tay vẩy vẩy ý muốn kêu cô xuống, trên mặt cũng nở một nụ cười sủng nịnh khiến trái tim cô ngọt ngào tới mức tan chảy, Duệ Dung kích động chạy xuống quên cả việc phải mặc áo khoác vô, bàn chân trần đạp vào lớp tuyết từng bước đi tới trước mặt hắn.
Trình Mộ Ngôn ôm lấy eo nhỏ kéo cô về phía mình, cơ thể mềm mại như nước được gói trọn trong lồng ngực, hai bàn chân nõn nà đặt lên mũi giày của đối phương, khoảng khắc ngọt ngào như thể đang rót mật vào tim nhau, ai cũng không nỡ buông, khoảng khắc cô thấy sự xuất hiện của hắn đã kích động tới mức tự mình gạt bỏ tất cả lí trí, đầu óc đã sớm bị vây hãm trong lãng mạn của hắn mang lại.
Sau một hồi cô tìm lại được lí trí mới ngượng ngùng đẩy hắn ra nhưng lại bị vòng tay siết chặt hơn, Trình Mộ Ngôn sủng nịnh hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu, nụ hôn đặt xuống trái tim của cô nhịp đập trở nên loạn xạ.
"Sao..Sao anh lại tới đây"
"Anh muốn đón giao thừa cùng em"
Giọng nói trầm ấm, mang theo bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt, cô thật muốn biết trên khuôn mặt của Trình Mộ Ngồn đang như thể nào, đầu nhỏ chẩm chậm ngước lên đôi mắt to tròn chuyền chú nhìn người, hẳn cúi đầu xuống đáp một nụ hôn nhẹ, sau đó lại nhẹ nhàng mân mê môi mỏng rồi xâm nhập vào bên trong quấn hút lấy mật ngọt, hơi thở bị người khác cướp đi cô dùng tay đặt vào ngực đẩy ra.
Trình Mộ Ngôn quyến luyến rời môi, ánh mắt say sẩm mê loạn, ngày sinh nhật tròn mười tám của Duệ Dung còn tận một tháng hắn ngay lúc này hận không thể bóc lịch đề cô xuống dưới thân nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm nén cảm xúc mãnh liệt dưới đáy lòng, hắn sờ vào chiếc môi bị mình làm cho đỏ mọng, nói ra lời trách móc ngọt tai.
"Cái này là trừng phạt em vì tội đi mà không nói cho trước cho anh biết"
Cô ủy khuất giông dài giải thích.
"Cái này là do ba em chuẩn bị quá đột xuất, tính sáng mai sẽ nói với anh nhưng lại quên mất, buổi sáng thì anh ngủ chưa dậy, với lại em có nhắn tin cho anh rồi còn gì?"
"Không chấp nhận"