Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn đồng hồ cũng chỉ mới 3h chiều, cô mặc chiếc áo ấm đi bộ ra ngoài khu biệt thự kiếm một cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt.
Trên ven đường tấp nập người đi lại, những bảng quảng cáo LED 3D cũng chiếu nội dung mùa tết nhộn nhịp, các cửa hàng hai bên đường cũng trang trí rực rỡ trông vô cùng bắt mắt, bước vào cửa hàng tiện lợi, điều hòa ấm áp bên trong làm hơi thở của cô dịu nhẹ đi mấy phần, sau khi chọn mấy món đồ ăn vặt xong thì tính tiền đi về.
Đến cồng biệt thự liền thấy Trình Mộ Ngôn đang đứng ở ngoài sân dắt một con chó Akita không ngừng nằm lăn ra chơi đùa với mấy ngọn cỏ, cô ngạc nhiên đi tới gần.
"Oa, con chó anh mới mua à, trông đáng yêu quá"
Cô vừa nói vừa ngồi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó, chú chó cũng vô cùng thích không ngừng dụi dụi vào mu bàn tay của Duệ Dung.
"Không phải, nãy anh thấy nó kéo theo dây xích vào sân nhà mình"
"Vậy giờ phải làm sao mới tìm được nhà của nó đây"
"Trên dây đeo cổ có số điện thoại của chủ nhận nó, anh vừa gọi điện cho họ rồi, lát nữa họ sẽ qua"
Cô lấy trong túi đồ ăn vặt của mình ra một cây xúc xích song cẩn thận lột ra đưa cho chú cún, nó vui vẻ ăn hết, cô hài lòng xoa xoa cái đầu mềm mịn xong chợt nhớ ra gì đó.
"Ủa mà anh không đi ăn tất niền à, chú Trình với mẹ đều đi rồi"
"Anh không"
"O"
Cô tỏ vẻ đã biết đứng dậy bước đi thì hẳn hỏi.
"Em không hỏi tại sao anh không đi à"
Cô bị câu nói này làm khó hiểu.
"Sao vậy?"
"Anh đang muốn tạo không gian riêng cho chúng ta"
Hắn vô cùng cợt nhả nói, miệng hơi cười không biết cố ý hay vô tình lộ cái vẻ muốn câu hồn người khác, câu 'tại sao' đó của cô là muốn hỏi hắn tại sao cô phải nói như vậy chứ không phải ý này, cô lườm hẳn một cái còn không quên mắng người rồi mới rời đi.
"Đồ thần kinh"
Trình Mộ Ngôn nhanh tay kéo cô trở lại.
"Lên thay quần áo đi, anh đưa em đi chơi"
Cô không do dự từ chối thẳng thừng, mình đã dày công chuẩn bị đồ ăn vặt để cày phim bây giờ đi với hắn không phải uống công chuẩn bị sao?
"Không"
Nói rồi cô đi luôn lên phòng, cởi chiếc áo dày cụm ra treo lên tủ thì điện thoại để giường vang lên, nhìn tên người gọi cô sững người một cái, không biết có nên nhận hay không, chuông vang tới hồi thứ năm cô mới bắt máy.
"Alo"
"Mai về nhà cùng ba đi thăm mộ ông bà, đón họ về ăn tết"
"Vâng"
"Vé máy bay ba cũng đặt rồi, sau khi ăn tết xong hằng về lại bên đó"
Lời nói của ông vô cùng sắc lẹn, giống như bắt buộc phải làm như thế cho dù muốn từ chối cũng không được, ông bà nội là người quan trọng nhất của nguyên chủ cô đương nhiên phải thay nguyên chủ làm tròn trách nhiệm nhưng ăn tết ở Nam gia thì... Có thể tránh mặt với Trình Mộ Ngôn được một thời gian nhưng ở nhưng với mẹ kế thì đúng là không được tự nhiên cho lắm.
Nam Bạch Nhạn nói xong thì cúp máy sau đó cô nhận được một tin nhắn gửi qua, là thông tin giờ bay, cô không nhịn được trách móc vài câu, ít ra cũng nên thông báo cho con gái của mình trước vài ngày. Cứ phải đột ngột như thế, cũng phải nghĩ tới lỡ đâu cô có việc bận không kịp sắp xếp chứ, biểu sao nguyên chủ ghét ông ta tới thể.
Duệ Dung bực bội ngồi dậy, sáng mai đã phải đi rồi, giờ phải sắp xếp hành lí trước chứ không để đến gần đi mới gấp gáp làm lại quên trước quên sau, chuẩn bị xong hết thì trời cũng đã tối, gần tết rồi muốn thỏa mãn nghĩ ngơi thôi sao mà khó khăn vậy không biết, cứ hết chuyện này sảy ra lại đến chuyện khác chẳng thể yên ổn nằm không.
Cô đi xuống dưới bếp hâm lại đồ ăn thì Trình Mộ Ngôn đã xong hết chỉ việc bưng đồ ăn ra bàn, hai người ngồi vào ghế, hắn xới cơm cho cô, chu đáo dâng cơm tới tận miệng.
"Chú chó đó được chủ tới nhận về rồi à"
"Đúng vậy, em ăn thử món cải thìa xào dầu hào này đi, anh lần đầu tiên làm"
Cô ngạc nhiên nhìn hẳn.
"Anh cung biet ทลิ่น an luon ha?"
"Khong co, anh via moi tap ทลิน ลัท"
Cô gắp một miếng, hai mắt sáng rực, nói không phải điêu, đây là lần đầu tiên cô ăn món này mà cảm thấy ngon như thế, có thật là lần đầu tiên làm không vậy?
"Thế nào?"
"Ngon, ngon"
Cô vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, nhận được tán thưởng hẳn cảm thấy rất thành tựa khi làm được món án khiến cô ăn vui vẻ.
"Vậy sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em ăn"
"Không cần vất vả vậy đâu"
"Không vất vả, em ăn ngon là được"
Duệ Dung cảm thấy cầu thoại này có hơi quen, hình như là từng nghe được từ mẹ nói ra, ăn uống kết thúc cô muốn thu gom bát đũa đi rửa thì bị Trình Mộ Ngôn dành lấy làm hết, nhìn bóng lưng đang hì hục rửa bát trong lòng không biết tại sao lại hiện lên một chút áy náy.
Hắn nghiêm túc hẹn hò với mình, nhưng mình thì hết lần đến lần khác thờ ơ, phủ phàng, chút áy náy đó nhanh chóng tan biến khi nhớ tới cái bộ dáng làm ra chuyện bỉ ổi để ép cô.