Không Ngừng Vây Hãm

Chương 26




Nam Duệ Dung trong lòng thầm than, nguyên chủ biết hắn nhưng cô nào biết, giờ phải làm sao đây.

"Triệu Minh Triết, sao thế?"

Một thanh niên khác chạy theo khó hiểu hỏi, ban nãy còn đang đứng ở đó đột nhiên lại chạy tới đây nhưng khi nhìn thấy cô liền dấu không được ngạc nhiên, cô không hiểu mô tê gì nhưng vẫn thuận tiện đáp sao cho hợp hoàn cảnh.

"Sao mấy cậu lại ở đây?"

Thanh niên kia đột nhiên trào phúng.

"Tiểu nha đầu cậu hay lắm, vậy mà tìm tới tận đây luôn hả?"

Cô nghe hẳn nói thì hoang mang cực độ cũng không biết phải đáp trả như thế nào, hai người trước mặt là ai, có quan hệ gì với nguyên chủ cô thật sự không biết gì cả trong lúc chưa nghĩ ra cách đối phó thế nào lại vừa lúc thấy xe của Trình Mộ Ngôn đi tới.

"Bạn tôi tới đón rồi, gặp lại sau"

Vừa dứt lời cô liền chạy mất, Nam Duệ Dung ngồi lên xe, bộ dáng như vừa thoát khỏi một cuộc rượt đuổi nguy hiểm, hắn không nhịn được hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Không sao, chúng ta đi thôi"

Hà Khanh nhìn cô vội vã chạy sang bên kia đường leo xe, trong lòng nảy sinh ra cổ kì quái, không phải cô ta tới đây tìm Triệu Minh Triết à? Sao lại vội đi như vậy? Không lẽ chỉ là trùng hợp gặp?

Triệu Minh Triết cùng Nam Duệ Dung là thanh mai trúc mã, vào năm năm tuổi, nhà bên cạnh đón một đứa cháu gái về sống chung, từ đó cuộc sống của cậu trở nên náo nhiệt, cô bé ấy khi nào cũng bám lấy cậu mè nheo, lớn lên một chút thì suốt ngày nói lảm nhảm bên cạnh làm phiền cậu học bài, đi học thì suốt ngày quên cái này quên cái nọ cậu cứ phải bận tâm nhắc nhở, nhưng tình cảm cậu dành cho cô chỉ dừng lại ở mức bạn bè, cậu luôn coi cô là em gái mà đối đãi.



Vào năm lớp 10, Nam Duệ Dung dũng khí bày tỏ tình cảm, nhưng bị cậu thẳng thắn từ chối, cô không những bỏ cuộc còn công khai theo đuổi, từ đó mỗi ngày Triệu Minh Triết phải đối mặt với sự điên cuồng của cô.

Cậu luôn phải bỏ qua những phiền toái do cô mang tới, cho đến một hôm, cậu tới nhà Hà Khanh chơi gặp phải em gái cậu ta là Hà Khê, cô gái nhỏ đó cũng không kìm lòng được mà rung động với Triệu Minh Triết, đôi khi vẫn âm thầm muốn lại gần tạo sự tồn tại trước mặt cậu, tâm tư kín đáo đó lại bị Nam Duệ Dung phát hiện.

Nhìn Triệu Minh Triết luôn luôn trốn tránh cô bây giờ lại ôn nhu đối đãi với Hà Khê như thế, cô nãy sinh sự ghen ghét trong lòng, đợi đến giờ ra chơi của ngày hôm sau Nam Duệ Dung hẹn Hà Khê lên sân thượng gặp mặt không ngừng đe dọa và bắt cô phải tránh xa cậu ta.

Nhưng Hà Khê lại cho rằng cô không có tư cách để ngăn cản mình theo đuổi anh ấy, hai người xô sát một hồi, Hà Khê liền bị cô đẩy cho ngã bị thương phải vào viện, quan hệ giữa cô và Triệu Minh Triết càng thêm xa cách, cậu từ trước tới giờ vẫn luôn ôn hòa mà chăm sóc cô vậy mà hồm nay lại vì một cô gái mà lớn tiếng như thế.

Nam Duệ Dung uất hận rơi nước mắt nhìn cậu, xoay người rời đi, sau khi trở về liền nghe tin ồng bà qua đời do tai nạn, cả bầu trời trước mắt cô như sụp đồ hoàn toàn cũng chẳng có tâm tình gì nghĩ tới Triệu Minh Triết nữa, hậu sự của ông bà lo xong xuôi hết thảy thì cô liền dọn tới ở với Nam Bạch Nhạn, vì để thuận tiện đi học nên cô cũng chuyển trường, từ đó không còn gặp cậu nữa.

Triệu Minh Triết vẫn vơ suy nghĩ, cậu không ngờ lại gặp được cô ở đây, chỉ một vài phút gặp qua thôi cậu cũng nhìn ra, Nam Duệ Dung đã hoàn toàn thay đổi trở thành một người khác.

Trình Mộ Ngôn lái xe đưa cô tới một rạp chiếu phim, hôm nay hẹn hò có dự định gì hắn đều không bàn với cô mà chỉ tự mình quyết định cũng không nói trước cho một lời bởi hắn biết cô không hề để tâm, nên có nói hay không cũng vậy thôi.

Cô ngồi ghế chờ nhìn Trình Mộ Ngôn xếp hàng chờ đến lượt mình mua đồ ăn, thân hình hắn cao ráo đẹp trai đặc biệt nổi bật trong đám đồng, thu hút không ít ánh nhìn của các bạn nữ, đến khi hẳn bưng một hộp hỏng ngô và ly nước ngọt tới trước mặt cô, không ít người tỏ ra hâm mộ khiến cô chợt nhớ về kiếp trước, khi đó cô cũng hâm mộ những bạn gái có người yêu vừa đẹp trai vừa tinh tế, bây giờ chính mình cũng được thưởng thức nó.

Cô ngoan ngoãn ngồi xem phim, bộ phim chiếu nói về một người anh, hi sinh tất cả chỉ để cho em trai mình có một cuộc sống tốt, không ngại gió mưa đường xa không ngại cực khổ, tình cảm cao cả của một người anh vĩ đại đến nhường nào, số phận mỗi người sinh ra đều không giống nhau, người sinh ra đã ở điểm đích người thì ở mãi trong hố sâu, dù có vùng vẫy muốn thoát cũng không thể.

Kiếp trước cô cũng vậy, không chấp nhận số phận nghèo khổ cố gắng nỗ lực để thoát khỏi vùng đất nghèo khổ tù túng ấy nhưng rốt cuộc, thứ nhận lại chẳng tốt đẹp là mấy, sống chui lủi để làm việc kiếm tiền trả nợ, dựa vào thế giới hư ảo để làm thú vui trong cuộc sống.

Nhìn người anh vì kiếm tiền mà tần tảo khổ cực trong mưa, về tới nhà vẫn mỉm cười ôn nhu, che dấu sự mệt mỏi kiên nhẫn ngồi bên cạnh chỉ em trai mình từng chữ, cô không nhịn được bật khóc, không rõ là đau lòng cho người anh trai đó hay là đang thương sót cho quá khứ của mình.

Trình Mộ Ngôn lấy tay giúp cô lau nước mắt, nghiêng người ôm cô vào lồng ngực, sự ấm áp bao trùm lấy cơ thể, trong khoảng khắc này trái tim cô như muốn tan chảy, rơi vào hố sâu, người cô đơn như cô vẫn lun khao cái ôm ấm áp này, luôn khao khát tình yêu đẹp đẽ, khao khát thanh xuân tươi sáng, đối với những thứ mà Trình Mộ Ngôn mang lại sao có thể chống cự, chỉ tiếc anh đã được định là của nữ chính.