Không Ngừng Vây Hãm

Chương 14: Giống như hoa nở trong tim




Mấy tháng sau...

Biệt thự Trình gia.

Trong căn phòng tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt le lói qua rèm cửa chiếu thẳng lên giường, mơ hồ nhìn được cô gái xinh đẹp mềm mại đang ngủ say, váy ngủ lỏng lẻo nhìn rõ được làn da trắng nuột như trứng gà luộc, cô nằm nghiêng người tay ôm con gấu miệng nhỏ lâu lâu lại chép chép một cái, váy lụa màu trắng in rõ đường cong, chả khác nào xuân phong minh mị làm người khác muốn thiêu đốt vẻ tươi đẹp mơn mởn.

'Cộc cộc'

Một người phụ nữ trung niên đứng ở ngoài gõ cửa, đây là cô giúp việc trong nhà.

"Duệ Dung ơi, mau dậy ăn sáng thôi"

Bị tiếng gọi làm cho tỉnh, cô khó khăn chống lại cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng đặt bàn chân nõn nà xuống nền nhà lạnh lẽo.

"Dạ, con dậy liền"

Trước kia người gọi cô dậy luôn là Diệp Hi, nhưng mấy tháng nay bà luôn cùng Trình Lâm ra nước ngoài công tác, nên việc này đã giao lại cho giúp việc.

Nam Duệ Dung vệ sinh cá nhân xong thay một bộ đồ đàng hoàng, cô vừa bước ra thì đúng lúc Trình Mộ Ngôn cũng vừa ra khỏi cửa, hình như ba tháng rồi cô chưa về nhà bây giờ thấy cô từ cửa phòng bên cạnh bước ra hắn không khỏi ngạc nhiên sau đó thuận miệng hỏi thăm một câu.

"Em mới về hả?"



"Ờ, đúng rồi"

Trước kia chủ nhật mỗi tuần cô đều về nhà chỉ là mấy tháng nay mẹ đi công tác với chú Trình thì cô không còn về nữa, hôm qua vừa kết thúc buổi thi cuối cùng nên rủ rê nhóm bạn cùng lớp đi ăn mừng, rốt cuộc chơi hơi thái quá, lúc xem đồng đồ đã muộn, vì kí túc xá đã đóng cổng nên cô mới về nhà.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Trình Mộ Ngôn chu đáo lấy chén xới cơm cho cô, Nam Duệ Dung nhìn hắn quần áo sáng sủa chỉnh tề, vẻ mặt tiêu sái tự nhiên không câu nệ bá buộc, phá lệ ôn nhu, lâu lắm rồi cô mới được nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, đẹp đến mức khiến lòng người khác phải nhảy múa.

"Kỳ thi này ổn chứ?"

Trình Mộ Ngôn vừa đưa bát cơm cho cô vừa hỏi.

"Ừm, khá ổn"

Câu trả lời của cô ngắn gọn xúc tích đồng thời cũng đưa cuộc trò chuyện chưa kịp bắt đầu này vào ngõ cụt, Trình Mộ Ngôn có thể cảm nhận được, từ khi người này bước chân vào Trình gia lại luôn luôn cố ý tránh né hắn, ban đầu hắn không quá để ý nhưng một việc lặp lại nhiều lần hắn không khỏi sinh ra kì lạ, đôi khi không tự chủ được mà đặt ra vài nghi vấn, chiều nay có tiết học võ cổ truyền mà đồng phục học không có ở nhà nên sau bữa ăn cô về luôn kí túc xá.

Mấy ngày nay vừa thi xong cuối kỳ, lên lớp chủ yếu là giải đề hoặc cùng các bạn trò chuyện, nhẹ nhõm sau những ngày ôn thi áp lực là một cái gì đó vô cùng thư thái.

"Cậu chưa ra xem bảng điểm hả? Có rồi đó"

Nghi Tiểu Mễ từ ngoài cửa lớp chạy vô thông báo với Duệ Dung đang cùng vài bạn học tám chuyện, cô hớn hở cùng mấy người Nghi Tiểu Mễ chạy ra xem bảng thành tích, kiếp trước cô học ở ngôi trường cấp huyện nên thành tích luôn đứng đầu không hề có đối thủ nào sánh bằng nhưng ở Đại An thì khác, Đại An là trường quốc tế, nơi có nền giáo dục tốt nhất trong nước, nên không ít thiên tài học bá chọn nơi này làm chỗ xuất phát, cô phải liều mạng học lắm mới giữ được thành tích học tập trong phạm vi top 10 của cả khối.

Trình Mộ Ngôn vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu của cả khối tổng điểm của hắn là 600/600, người đứng thứ hai 576/600, cô đứng ở vị trí thứ 4, 565/600 thành tích cuối kì so với giữa kỳ tăng lên hai bậc, cô khẽ mỉm cười rất mãn nguyện với thành tích có phát triển của mình.



Mỗi ngày Trình Mộ Ngôn chỉ dành một chút thời gian để học bài, thời gian còn lại đều cùng đám anh em của mình thong dong chơi bời nhưng thành tích vẫn giữ vị trí đứng đầu, còn cô phải cắm đầu cắm cổ học mới đạt được thành tích đáng tự hào đó, thật là chẳng nhìn ra sự công bằng nào ở đây.

Nam Duệ Dung thoát khỏi đám đông, toan tính về lớp thì bỗng dưng có vài hạt tuyết rơi xuống, tuyết rơi đầu mùa báo hiệu mùa đông đã đến.

"A, tuyết rơi rồi"

Nghi Tiểu Mễ nghe cô nói thì cũng phụ họa.

"Đúng vậy, làm tớ nhớ hồi nhỏ cùng ba mẹ ra ngoài sân cùng nhau nặn người tuyết ghê"

Nữ sinh bên cạnh vậy cười cười cũng a dua kể chuyện.

"Còn tớ thì phải lén ba mẹ ra ngoài nghịch tuyết, rốt cuộc hôm sau liền bị ốm"

Một nữ sinh khác cũng hòa vào chủ đề.

"Tớ cũng thích nặn người tuyết, nhưng nhặn mãi đều không ra, lúc đó còn đứng giữa trời tuyết khóc lớn nữa kia, giờ nghĩ lại thấy thật vô tri"

"Ha ha, lúc đó còn nhỏ mà"

Nam Duệ Dung nghe mọi người kể chuyện cũng mỉm cười theo nhưng lại không cùng nói chuyện, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra hứng lấy vài bông tuyết, đôi mắt thích thú sáng rực nụ cười lại càng sâu, nụ cười xinh đẹp tựa như nắng ấm mùa xuân khiến lòng người tan chảy, Trình Mộ Ngôn đứng từ xa nhìn tới, khoảng khắc này giống như hoa nở trong tim, khiến thanh xuân của thiếu niên phải ghi nhớ sâu khắc.