Không Ngừng Vây Hãm

Chương 12: Anh không tới tìm em, thì em định đội mưa về nhà luôn hả?




"Cậu lợi hại quá, làm sao mà Tạ Ôn kia tha cho cậu vậy"

Cô mỉm cười, ghé sát tai Tiểu Mễ.

"Bí mật"

Nghi Tiểu Mễ định nói ra nghi vấn trong lòng, nhưng thấy cô nói vậy lời đã ra tới miệng liền nuốt lại, cậu ấy nếu không muốn dấu diếm thân phận của mình, thì ngay từ đầu mọi người đã biết rồi nhưng hiện tại cô ấy vẫn không muốn ra, vậy tốt nhất mình không nên gặng hỏi.

Buổi chiều được tan học sớm, cô không vội về mà cùng Nghi Tiểu Mễ la cà ngoài quán trà sữa, hôm nay là thứ bảy nên không có lớp nào học buổi tối, đến khi cô vào trường lấy xe, các lớp đều đã tan học hết, cô tới bãi đậu xe cũng thấy trống trơn nốt, xe đạp không có ở nhà, mà ở đây cũng không có vậy nó ở đâu?

Không lẽ nó đã được đưa về nhà mà cô không để ý nên không thấy ư? Mây đen nặng trĩu hạt mưa bây giờ mới bắt đầu đổ xuống, cô âm thầm than thở, không phải là xui tới mức đó chứ, xe không có thì thôi giờ lại mưa nữa, biết thế ban nãy tan học về nhà luôn có phải tốt không?

Trời càng lúc càng mưa to, cô chỉ mặc một áo sơ mi cọc tay mỏng manh mỗi một cơn gió thổi vào đều cô lạnh tới nổi da gà, tình hình này chờ tạnh mưa có mà đến tối, không còn cách nào cô đành ôm cặp xách vào hướng về cổng chạy, từ chỗ để xe tới cổng trường phải đi qua ba dãy phòng học, vừa đi được một nửa thì Trình Mộ Ngôn từ đằng trước cầm ô đi tới.

Cô bây giờ từ đầu tóc cho đến quần áo đều ướt như chuột lột nhưng hắn vẫn hướng ô về cô nhiều hơn, ban nãy bị dầm mưa xối xả, giờ một giọt mưa cũng không chạm tới được.

"Em đang tìm cái xe đạp hả?"

"Đúng vậy?"

"Nó bị đem vứt đi rồi"

"Hả? Tại sao?"

"Sau vụ của Tạ Ôn, mẹ không yên tâm để em đạp xe về một mình nên đã cho người vứt cái xe đó đi, sau này em phải nghe theo sắp xếp cùng thôi ngồi xe về"



"Ả! Rõ ràng tôi đạp xe yên ổn mà, có chuyện gì xảy ra đâu"

Hắn cụp mắt xuống, sơ mi màu trắng ướt đẫm, nhìn rõ được màu áo bên trong nửa bầu ngực vì thế mà cũng in rõ ra ngoài áo, tuy biểu cảm trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng trong người đã sớm nóng ran, dù gì hắn cũng là con trai, phản ứng đó không có gì là lạ..

"Không lẽ em muốn như hôm qua, xảy ra chuyện rồi mới tính biện pháp à"

Trình Mộ Ngôn ghé sát người cô, vừa nói vừa trùm áo khoác lên hai bờ vai đã ướt sủng.

"Anh mà không tới tìm em, thì em tính đội mưa về nhà luôn hả?"

Nam Duệ Dung ngước mắt nhìn người bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai như thể muốn hút hồn người khác lại còn không ngại mưa gió chạy tới tìm cô, bảo không cảm động là giả, cô rời ánh mắt sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, không luận về hắn là của nữ chủ mà luận về thực tế thì cô cũng không có tư cách gì để ở bên hắn.

Cô là một người hết sức bình thường, trí thông minh so với hắn đã là cách nhau một trời một vực còn chưa nói gia thế hai người, Nam gia chỉ là một hào môn nho nhỏ có chút tiếng tăm so với một gia tộc cường thế thì quả thực một vọng tưởng xa vời, Trình Mộ Ngôn là một người trong những người thừa kế đáng giá, muốn giữ vững vị trí của mình trong Trình gia phải kết hôn cùng một người môn đăng hộ đối.

Năm đó Trình Lâm vì Diệp Hi mà tước bỏ tư cách thừa kế trong gia tộc, nếu gia chủ của Trình gia mang vết nhơ cưới một người đã có con riêng, gia thế còn tầm thường há chả phải mặc cho giới thượng lưu cười vào mặt sao.

Mỗi gia tộc lớn đều có chanh chấp nội bộ, mỗi một cá nhân đều không ngừng đấu nhau để dành lấy vị trí người thừa kế, một người đầu óc đơn giản như Nam Duệ Dung chẳng khác nào vào đó tự tìm đường khó cho mình, đó là còn chưa kể tranh chấp giữa các gia tộc.

"Anh có một căn kí túc xá ở đây, em vào đó tắm rửa thay đồ trước đã, chờ đến lúc về sẽ bị cảm mất"

Hắn đưa cô tới khu kí túc, đây là khu kí túc vip cho những người có tiền muốn trú lại trường, nhìn nó giống như là một căn hộ hơn, dãy kí túc này chỉ có ba tầng, mỗi tầng có năm phòng, muốn thuê một cái kí túc ở đây chắc phải nhiều tiền lắm, bên trong đầy đủ tiện nghi, có giường lớn, có nhà vệ sinh, có cả bàn học.

Hắn lấy từ trong tủ đồ ra một bộ thể thao sau đó chỉ hướng vào nhà tắm, Nam Duệ Dung đứng trước gương mới thấy bộ dạng thảm hại của mình, bảo sao hắn lại lấy áo khoác choàng ra trước ngực cho mình, trời đất ơi! Cô sống đã gần ba mươi chưa bao giờ bị người khác nhìn thấy vị trí này của mình a, lát nữa thật sự không biết phải đối mặt với hắn thế nào nữa, ai đó xuất hiện cứu tôi đi.

Nam Duệ Dung đứng trước cửa phòng tắm hít một hơi sâu, cố tỏ ra bình tĩnh, tự nhủ bản thân cái gì cũng không sợ việc gì phải ngại ngùng trước hắn.



"Chúng ta về thôi"

Nghe thấy tiếng cô nói, hắn xoay người, bộ đồ rộng dài thùng thình làm cô càng thêm nhỏ nhắn, mái tóc vừa được gội xong còn đang nhỏ nước li ti.

"Sấy tóc trước đã"

"À, ừm"

Cầm lấy máy sấy tóc từ tay Trình Mộ Ngôn.

"Lát nữa về nhà em thay liền bộ này trả cho anh"

"Sợ tôi lấy hay gì mà bắt trả lại gấp gáp thế"

"Nếu em thích thì lấy luôn cũng được"

Nam chủ đại nhân đã mở miệng đòi đồ, cô nào dám lấy chứ.

"Không, lát nữa tôi sẽ trả lại"

Trình Mộ Ngôn lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra rồi ngồi xuống giường, hắn rút được nửa điếu thì tự nhiên nhớ đến gì đó lại ấn nó trở xuống để bao thuốc sang một bên.

"Tùy em, em thích làm thế nào cũng được"