Tuy nói như vậy, nhưng thời điểm đưa hai vợ chồng trẻ trở về phòng ngủ, Lâm Canh Nam cùng Trình Tú Vân lại chậm chạp không chịu rời đi, đứng lì ở cửa hỏi lung tung vấn đề này đến vấn đề nọ.
Trình Tú Vân còn để người giúp việc lấy thêm một chiếc chăn nữa, cố gắng giải thích rằng giấc ngủ Lâm Kiều Kiều không tốt, hai người đắp chung một chăn thì cô sẽ bị khó ngủ.
Lâm Kiều Kiều biết ơn muốn khóc.
Hai người đứng đến nửa đêm, mệt mỏi đau lưng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Cố Đông Quân cười ấm áp nói: “Cha mẹ vợ, Con cùng Kiều Kiều muốn nghỉ ngơi.”
Rõ ràng là đang đuổi người.
“Được......” Lâm Canh Nam lưu luyến không rời mà liếc nhìn con gái yêu nhà mình.
Mặc dù đối phương là Cố Đông Quân, nhưng vẫn là có loại cảm giác cải trắng bị heo ủi.
Hơn nữa, bọn họ còn không thể trêu vào con heo này.
Hai người rời đi, Lâm Kiều Kiều đau khổ ngồi phịch ở trên giường, tự động viên chính mình.
Đã có kinh nghiệm một thời gian chung chăn chung gối với Cố Đông Quân, anh ta cũng được xem như chính nhân quân tử, khả năng cao sẽ không làm ra chuyện bậy bạ gì đâu.
Vệ sinh cá nhân xong đang muốn tắt đèn đi ngủ.
Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa, Trình Tú Vân lo lắng nói: “Kiều Kiều, Đông Quân, các con đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút.” Trình Tú Vân chưa yên lòng, mở ra một khe cửa nhỏ để nhìn một chút, thấy hai người nằm cách xa nhau lúc này mới hài lòng rời đi .
Trong phòng, Lâm Kiều Kiều cùng Cố Đông Quân liếc nhau.
Cố Đông Quân khẽ cười nói: “Có vẻ như mẹ cô rất sợ tôi sẽ làm gì con gái bà ấy.”
Tiếng nói vừa dứt, lại truyền đến âm thanh Lâm Canh Nam: “Kiều Kiều, Đông Quân, hai người đã ngủ chưa?”
.
.
.
Sáng sớm, sau khi đến bệnh viện tháo lớp thạch cao ở chân, tài xế chở Lâm Kiều Kiều tiến về phía trường học.
Hôm nay là thứ ba, theo như lời nói của phụ đạo viên, bây giờ cô phải trở về tham gia vào lớp học, bằng không sẽ phải tiếp tục học lại thêm một năm.
Hơi có chút may mắn đó là, trước khi trọng sinh cô cũng học ngành nghệ thuật .
Bởi vì có tài năng trời cho, mười lăm tuổi đã được tuyển chọn vào học viện mỹ thuật quốc gia, đối với những thể loại hội họa khác nhau cô đều có những nhận xét, suy nghĩ độc đáo.
Trước khi xuyên qua không lâu, cô vừa kết thúc cuộc triển lãm tranh thứ 2 trong đời mình. Vốn là thiên tài được nhiều người hâm mộ, nhưng cô đã sớm chán ngán với cuộc sống đó.
Không nghĩ tới bây giờ vẫn phải cầm bút lên vẽ.
Lâm Kiều Kiều buồn rầu sờ lên trán mình, cảm giác thật là mệt mỏi.
Cũng không biết nguyên chủ chọn học những môn học nào, tuyệt đối đừng quá khó.
Trong phòng học.
“Giáo viên, thành viên cuối cùng của tổ chúng em đến bây giờ còn chưa xuất hiện trên lớp, chúng em không thể đuổi cô ta ra khỏi tổ sao?”
“Đúng thế, không thể để cô ta ngồi mát ăn bát vàng được, chuyện này không công bằng với những người khác.”
Cố Hân Nhiên ngồi bên cạnh cười ra tiếng: “coi như cô ta tới cũng làm được gì chứ, mỗi lần thi cử chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
“Hừ.” Ánh mắt Lâm Niệm nhạn nhạt, nhìn thấu sự hẹp hòi của cô, quay người nói với phụ đạo viên “Cô ấy là em gái của em, bị gãy chân chưa khỏi, do đó phần bài tập này em sẽ giúp cô ấy làm.”
“Niệm thần, không thể làm như vậy được!”
“Đúng thế, đây chính là gian lận.”
Mọi người trong lớp gào to.
Vị giáo viên trẻ tuổi hơi hơi mỉm cười: “bạn học Lâm Niệm làm vậy không hợp quy củ, giúp cô ấy là không công bằng với những bạn học khác.”
Anh để bút xuống, sờ cằm một lúc rồi nói: “Nếu như Lâm Kiều Kiều không đến kịp, học kỳ kế tiếp chắc hẳn sẽ gặp lại tôi.”
“Thầy Mặc.” Lâm Niêm nhíu lại lông mày, đang muốn nói thêm vài câu, lúc này cửa phòng học bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn thò vào.
Ánh mắt mọi người chậm lại.
Tuy trong lớp nữ nhiều nam ít, hơn nữa đều là mỹ nữ nhưng cũng không thể tránh khỏi bị vẻ đẹp của cô kinh diễm.
Nét đẹp thanh thuần.
Đôi mắt hạnh to tròn nhìn vào bên trong phòng học, khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo hiện lên tia mờ mịt, lúc nhìn thấy Lâm Niệm, bỗng nhiên nhảy cẫng lên, tung tăng chạy vào đến gần bên người cô: “Chị.”
Lâm Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Đối với cô mà nói thì bằng cấp không quan trọng, dù sao việc cô học tranh sơn dầu chỉ là để thỏa mãn sở thích mà thôi.
( Trường nghệ thuật ko phân biệt tuổi tác nên đừng ai thắc mắc vì sao Lâm Niệm hơn tuổi LKK mà vẫn học chung nha )
Lâm Kiều Kiều thì khác, đây là chương trình học chính thức của cô, rớt tín chỉ sẽ rất phiền phức.
“Kiều Kiều, cô đã đến!”
Thành viên trong tổ lúc nãy hô hào muốn đuổi Lâm Kiều Kiều ra khỏi nhóm bây giờ lại nở nụ cười hòa nhã, tiến đến hỏi thăm nhìn giống như hai người là bạn cực kỳ thân thiết với nhau vậy.
Mặc dù Lâm Kiều Kiều nở nụ cười về phía mọi người, nhưng trong đầu lại không nhớ nổi bất kỳ cái tên nào.
Ánh mắt liếc nhìn về phía Cố Hân Nhiên.
Cô ta đang cố gắng trốn tránh ở cuối lớp, lại còn giả vờ như không nhìn thấy gì cả.