Tắm rửa xong, Lâm Kiều Kiều mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Ở đây không phải Cố gia, không có quần áo của cô......
Quần áo, ngay cả đồ lót đều đã bị Cố Đông Quân xối ướt nhẹp.
Hơn nữa cũng không có cả nạng và xe lăn.
Lâm Kiều Kiều hít sâu một hơi, cầm lấy khăn tắm bao bọc lại cơ thể, giẫy giụa đứng lên từ trong bồn tắm, muốn nhảy ra ngoài bằng một chân.
Nhưng rất rõ ràng cô đã đánh giá cao chính mình.
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng hét thảm cùng tiếng khóc.
Cố Đông Quân gõ cửa hô lên: “Lâm Kiều Kiều?”
“Ô ô, tôi không sao...... đừng vào......”
Âm thanh truyền đến từ sàn nhà, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ngã rồi?”
“Hu hu đúng vậy.” toàn thân Lâm Kiều Kiều đều đau đớn, cố gắng dùng sức đứng lên, “Tôi không có quần áo để mặc, anh đừng có vào.”
“Quấn khăn tắm vào.” Cố Đông Quân buồn cười.
Hình như cô gái này nếu không làm bản thân bị thương thì không chịu được.
Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy trong phòng tắm, cô gái nhỏ đáng thương quấn khăn tắm ngã trên mặt đất, lộ ra hai bắp chân dài trắng trẻo, không mặc quần áo, tóc cũng ướt nhẹp chưa được lau khô, cả người đều bị nước nóng bốc hơi bao phủ nhìn cực kỳ nhu nhược đáng yêu.
.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt giống những viên ngọc trai hung hăng rơi xuống, lông mi run rẩy rung động.
Mắt Cố Đông Quân ngày một sâu hơn, đem người ôm lấy: “Tắm xong sao không gọi tôi?”
Xúc cảm mềm mại.
Thơm thơm.
“Không có quần áo ô ô.”
Nói chưa hết lời, Lâm Kiều Kiều đã cảm thấy càng ấm ức, khóc càng lớn tiếng.
“Đừng khóc, nghe lời.”
Cố Đông Quân đem cô để lên giường, lấy ra một chiếc áo ngắn tay từ bên trong tủ quần áo ném qua: “Trước tiên mặc tạm như vậy đi.”
Chiếc áo vừa dài vừa rộng, mặc ở trên thân Lâm Kiều Kiều giống như một chiếc váy, che lại đến hết mông, cổ áo lỏng lẻo nghiêng sang một bên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
“Vẫn được.” Cố Đông Quân gật gật đầu, “Cô ngủ trước đi, tôi đi tắm rửa.”
Khuôn mặt Lâm Kiều Kiều trong nháy mắt đỏ lên.
Cô ấp a ấp úng: “Cái kia......”
“Cái gì?”
“Tôi, tôi không có đồ lót......” dường như cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, trong mắt lại bắt đầu phiếm hồng.
Bước chân Cố Đông Quân dừng lại.
Thế này cũng không thể mặc của mình chứ ......
Khuôn mặt anh hơi mất tự nhiên, nói với vẻ cam chịu: “Tôi xuống mua, mặc cỡ nào?”
Không đợi Lâm Kiều Kiều nói chuyện, ánh mắt của anh hiện ra vài phần ý cười: “Cỡ nhỏ nhất đúng không, tôi biết rồi.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Bị khinh bỉ !
Tất cả những cửa hàng trong tòa cao ốc này đã đóng cửa, chỉ còn cửa hàng giá rẻ 24/7.
Bên trong lúc này không có khách, nhân viên cửa hàng là một nữ sinh nhỏ tuổi, buồn ngủ ngáp lấy ngáp để, đợi đến khi chuông cửa tự động vang lên âm thanh hoan nghênh quý khách, cô mới không nhịn được ngẩng đầu.
Hai mắt tỏa sáng.
Người đàn ông từ trong đêm khuya đi tới, ánh mắt trong trẻo lành lạnh, khuôn mặt tuấn tú toát ra một cỗ tự phụ rất tự nhiên, là dáng vẻ mà không cô gái nào đồng ý rời mắt.
Khuôn mặt cô đỏ hồng, đứng dậy dò hỏi: “Chào anh, xin hỏi cần em giúp đỡ gì không?”
Nếu như có thể thì cô muốn xin số điện thoại hoặc là thêm wechat cũng được.
Lại nghe người đàn ông chậm rãi nói: “Có loại đồ lót mặc một lần không? cỡ nhỏ nhất.”
.
.
.
Một bao đồ lót ném lên trên giường.
Lâm Kiều Kiều lật trái lật phải, nhỏ giọng thì thầm: “Sao không phải loại vải mềm chứ?”
Cố Đông Quân kiềm chế nỗi xúc động muốn đánh cô.
Chính mình đường đường Cố thị tổng giám đốc, làm chân chạy mua đồ lót cho cô, đi về lại còn bị ghét bỏ?
“Thôi được rồi, đành chấp nhận mặc vậy.” Lâm Kiều Kiều thở dài, chui vào trong chăn, nhìn về phía Cố Đông Quân, “Tôi có thể xin đổi phòng hay không?”
“Không được.”
“Vì sao nha?” Lâm Kiều Kiều chu mỏ, “Cũng không có những người khác, sẽ không có ai biết rõ chúng ta ngủ riêng.”
“Không có phòng ngủ nào khác.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Anh nhìn xem tôi có tin không?
Một cái tầng lớn như thế, chẳng lẽ chỉ có duy nhất một phòng?
Đối mặt hai con ngươi lạnh lẽo của Cố Đông Quân, Lâm Kiều Kiều ngoan ngoãn im lặng.
Ngủ chung liền ngủ chung vậy, buổi tối thiếu chút nữa liền đội nón xanh cho người ta, vẫn là để vấn đề chìm xuống rồi tính sau.