Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 41: 41: Bị Bắt Gặp




Tưởng Thành giật mình.

Tại sao lại có cảm giác giống cô gái trên giấy kết hôn của Cố Đông Quân nhỉ?.

Nhưng mà trên ảnh nhìn rất ngoan, không giống kiểu người sẽ đến những nơi như thế này.

Anh quay người chui trở về phòng, bên trong đa số đều là nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống rượu đánh bài.

Chỉ có một người đàn ông tùy ý lười biếng ngồi chính giữa hút thuốc, áo sơ mi trắng mở hai khuy áo phía trên, tóc tai gọn gàng, lộ ra một cỗ nhạt nhẽo đừng ai tới gần.

Không ít cô gái bất chấp muốn bò lại gần thân thể anh, đều bị cỗ khí chất lạnh lẽo dọa lui.

“Lão Cố, cô gái trên đài kia rất giống vợ anh.” Tưởng Thành ngồi xuống, vẻ mặt như tên trộm nhẹ hỏi “Không phải anh theo dõi cô ấy nên mới đồng ý đến đây chơi chứ?”

“Cô ấy gãy xương, là người khác.” Cố Đông Quân phun ra một vòng khói thuốc, bưng lên ly rượu đỏ chậm chạp lung lay.
“Haha, đây không phải là duyên phận sao, cô gái ngồi trên kia đùi cũng bó bột thạch cao.” Tưởng Thành cười hì hì nói, “Nhưng mà trùng hợp thôi, chị dâu làm có thể tới nơi này chơi, hẳn là ngoan ngoãn ở nhà lo lắng công việc trong gia đình mới đúng......”

Còn chưa dứt lời, Cố Đông Quân bỗng dưng đứng lên, dí điếu thuốc đang hút xuống gạt tàn, sắc mặt âm trầm rét lạnh cất bước đi ra ngoài.

Những người khác không hẹn mà gặp đều dừng động tác lại, chỉ sợ chọc phải tôn đại thần này

Tưởng Thành sững sờ.

Má nó.

Sẽ không phải thật sự là chị dâu chứ.

Cô gái trên đài kia vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa hoang dã, trong tay còn cầm ly rượu lung lay theo nhạc, sắc mặt đỏ ửng.

Giọng hát cũng không thua ca sĩ.

Chà, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha.
.

Cố Đông Quân ánh mắt nhàn nhạt, lần đầu tiên thấy một Lâm Kiều Kiều khác xa thường ngày.

Đèn pha bao bọc lấy cô.

Bên trong tiếng nhạc ồn ào, cô là nhân vật bắt mắt nhất.

Lâm Kiều Kiều chơi thật vui vẻ, đang hết mình với bài hát đột nhiên bất ngờ trông thấy một thân ảnh quen thuộc ở phía xa xa.

Giật nảy mình, tiếng ca tắt ngúm.

Cô ném micro xuống đất mặc vào áo lông, một chân nhảy đến bên mép sân khấu, giang hai tay ra để nam người mẫu ôm cô xuống.

Trong sàn nhảy người đông nghìn nghịt, nhanh chóng nuốt chửng Lâm Kiều Kiều.

Cô đánh giá thấp lòng nhiệt tình của tất cả mọi người trong hộp đêm, hay nói cách khác họ đã không còn tỉnh táo để quan tâm đến một cô gái què đang vật lộn giữa đám đông.

.

Lúc này một canh tay thô ráp với đến, giải cứu cô ra ngoài.
Cố Đông Quân đưa được người ra, mặt không thay đổi xốc cô lên gánh trên vai.

Nam người mẫu vẫn miệt mài đuổi theo phía sau: “Kiều Kiều bảo bối, chờ tôi một chút.”

Đáng tiếc bị kẹt lại trong đám người, không thể đuổi kịp.

Lâm Kiều Kiều vừa đá vừa đạp, hoa mắt choáng váng: “Thả tôi xuống.”

Giãy dụa một lúc cô bị liền bị ném lên ghế sa lon trong căn phòng riêng tối đen như mực.

Cánh cửa ngăn cách tiếng tiếng nhạc ồn ào ở bên ngoài, không thấy rõ nét mặt của người đàn ông, chỉ có đôi mắt thâm sâu u ám, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Lâm Kiều Kiều hơi sợ, vớ được cái gối ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì!”

“Giải thích một chút.”

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp ở bên tai vang lên.

Trong lòng Cố Đông Quân không hài lòng nhưng vẫn thong dong mà nhìn cô.
“Giải thích gì chứ?”

Lâm Kiều Kiều chột dạ mà cúi thấp đầu, có cảm giác làm chuyện xấu bị người khác bắt được.

Nhưng cô nghĩ đến một điều làm tăng thêm lòng can đảm.

Chính mình còn chưa làm chuyện gì có lỗi với anh ta.

Hơn nữa hai người căn bản không phải vợ chồng thật sự.

Coi như cô tìm một trăm trai bao cũng không phải chuyện của Cố Đông Quân.

Cố Đông Quân cười lạnh một tiếng, nhấc người cô lên đè vào tường: “Bản lĩnh lớn thật , rượu trong quán bar cũng dám tùy tiện uống?”

“Tôi không uống!” Sau lưng là vách tường lạnh như băng, Lâm Kiều Kiều cố gắng muốn thoát ra bên ngoài, nhưng bị Cố Đông Quân chặn lại gắt gao.

Nồng đậm mùi rượu và thuốc lá trên thân người đàn ông chui vào trong lỗ mũi.

Màu mắt anh càng sâu: “Không uống?”

Lâm Kiều Kiều trong đầu vang lên một bản nhạc: “Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm, mau chạy đi cô gái nhỏ.”
Cô rụt cổ một cái, tuy nhiên lúc này rượu bắt đầu ngấm dần vào máu, để lá gan càng ngày càng lớn, hừ một tiếng tìm đường chết: “Uống rượu thì thế nào, liên quan gì đến anh!”