Ma xui quỷ khiến, cô buông xuống cần câu, cẩn thận từng li từng tí hướng về phía Lâm Kiều Kiều.
Sau lưng đột nhiên bị một lực tác động, Lâm Kiều Kiều thậm chí không có thấy rõ mặt của đối phương, trong nháy mắt đã ngã nhào vào trong dòng nước.
Dòng sông cuồn cuộn nuốt lấy toàn bộ tiếng kêu cứu của cô, nước dần dần tiến vào khoang mũi.
Chiếc chân đang bó bột nặng nề kéo lấy cô rơi xuống đáy sông, theo dòng nước chảy xiết trôi thẳng xuống hạ lưu.
Cây rong cành khô trở thành những vũ khí sắc bén cắt vỡ làn da kiều nộn, mùi máu tươi trong nháy mắt hòa lẫn vào bên trong dòng sông tiêu tan không thấy.
Nỗi sợ hãi tử vong giống như một tấm lưới dày đặc bao phủ, làm cô không thở nổi.
“Hệ thống, tôi có phải người chơi vô dụng nhất hay không?”
Trước khi ngất đi, Lâm Kiều Kiều hỏi một câu cuối cùng.
【 Đinh! Xin chào người chơi, ngài đã cố gắng hết sức, hệ thống khởi động chế độ bảo hộ tự động......】
.
.
.
Một cánh tay vớt Lâm Kiều Kiều ra khỏi mặt nước.
“Đây là ai vậy?”
“Chân lại còn bó bột nữa.”
“Ai ai con mẹ mày chứ, mau cứu người đi.”
“Sao mà cứu được, hô hấp nhân tạo sao? Tôi cũng chưa thử bao giờ!” Giọng nữ căng thẳng mở miệng.
Bộ ngực bị ấn lên đè xuống suốt 3 phút, Lâm Kiều Kiều đột nhiên mở to mắt, sặc sụa kịch liệt nôn ra một vũng nước.
Quỳ ở trước mặt cô chính là một nữ sinh mặc quần ngắn, trên người đeo đầy trang sức, nhất thời sợ hết hồn hét lên: “A, cô, cô là Lâm Kiều Kiều!”
“Lâm Kiều Kiều?” nam sinh bên cạnh nheo mắt nhìn kỹ “đúng rồi.”
Lâm Kiều Kiều chưa tỉnh hồn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không thể kiềm chế, run rẩy hỏi: “Các người là ai?”
“Hừ, thật sự không đem chúng ta để vào mắt mà.” Nam sinh khẽ cười một tiếng, “Không hổ là cô, Lâm đại tiểu thư.”
Ngược lại, nữ sinh sờ lên cái trán cô nói: “Sao lại ở trong nước? Trên người toàn là vết thương, trước tiên gọi cấp cứu nhé”
“Kiều Kiều?”
Thanh âm quen thuộc truyền đến từ đằng xa.
Cố Niên bỏ lại cần câu, vội vã chạy tới.
Vốn là ông đã cảm thấy kỳ quái, hai đứa cháu mình làm sao lại vớt được người ra từ trong nước.
Xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra là người lúc nãy còn đang nghịch nước ở trung du Lâm Kiều Kiều.
Cô mặc áo lên, toàn thân ướt đẫm, nước chảy từng giọt từng giọt, ánh mắt rã rời sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị rách tước nhiều nơi, tóc tai lộn xộn cắm vài miếng lá khô.
Nhìn thấy Cố Niên, Lâm Kiều Kiều oa oa khóc lên: “Báo cảnh sát, cháu muốn báo cảnh sát.
...
Tập đoàn Cố thị.
Bên trong văn phòng không nhiễm một hạt bụi, người đàn ông tùy ý lười biếng dựa vào trên ghế làm việc, ánh mắt rõ ràng thanh tịnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trước người là nhân viên đang tiến hành báo cáo công tác.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rải rác len lỏi vào căn phòng, chiếu vào trên mặt đất.
So với lúc ở nhà càng lạnh lẽo hơn vài phần.
Nghe xong báo cáo, Cố Đông Quân đưa tay nhìn đồng hồ: “Nửa giờ sau họp.”
“Vâng.”
Nhân viên công tác rời đi, Tưởng Thành lững thững đi tới, cười hì hì tê liệt ngã xuống trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo vào nhau: “Ui, Cố tổng của chúng ta hai tháng này ở chung với vợ mới cưới như thế nào, nhìn khí sắc không tệ nhỉ?”
Cố Đông Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn, không muốn để ý tới nữa, lật ra một tập hồ sơ nhìn.
“Đừng lạnh nhạt như vậy mà anh Đông Quân, người ta biết anh không thích Lâm gia tiểu thư, cho nên mới đặc biệt đến đây giải sầu cho anh đấy ~”
Tưởng Thành bóp lấy cuống họng, giả giọng phụ nữ, ngữ điệu ngọt ngào “Hai ngày nữa sinh nhật của em, anh có đến hay không? Mang theo cả thiếu phu nhân nữa, nếu như không muốn đưa vợ tới cũng được, người ta sẽ chuẩn bị cho anh vài cô bạn mới ~”
Một cái gạt tàn thuốc ném tới.
Cố Đông Quân cười lạnh một tiếng: “Chú mày quá rảnh rỗi?”
“Thật không có tình thú ” Tưởng Thành đứng lên cầm lấy cái gạt tàn thuốc, để xuống trên bàn làm việc rồi nói “Nhưng mà nói thật, ông nội già quá lẩm cẩm rồi hay sao, thời đại bây giờ còn ép duyên, ép duyên coi như xong, còn môn không đăng hộ không đối , hơn nữa còn chưa chắc đã xinh đẹp.”