Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 28: 28: Không Thể Thừa Nhận Sai Lầm Của Bản Thân




“Thùng thùng.”

Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài có người gõ cửa.

Lúc này Lâm Kiều Kiều vẫn còn buồn ngủ, xoay người lấy thân mình cọ xát vào “lò lửa lớn” ở bên cạnh.

Ấm áp, giống như túi chườm nóng vậy.

Cái đầu nhỏ cũng không tự chủ được dựa vào sát nó.

Cố Đông Quân hô hấp chậm lại, tròng mắt đen nặng nề nhìn tới.

Cô gái tối hôm qua còn hô hào quyết liệt muốn bảo trì khoảng cách an toàn, không biết từ lúc nào đã nằm sát bên cạnh, bàn tay nhỏ lạnh như băng không thành thật mà ôm lấy eo của anh.

Hai mắt mở ra rồi lại nhanh chóng đóng lại, dường như đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.

Cơ thể cô mềm mại, cả người dán chặt vào anh, tiếng hô hấp trong veo như suối chảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

Màu mắt của anh sâu hơn rất nhiều, cục xương ở cổ họng nhấp nhô lên xuống không chỉ một lần.
Đòi kết hôn cùng mình chính là cô ta, không để mình đụng vào người là cô ta, bây giờ dính lên người mình cũng là cô ta.

Thật sự tin tưởng mình có thể khắc chế bản năng của cơ thể sao?

Tiếng đập cửa vang lên liên tục.

Lâm Kiều Kiều cuối cùng cũng mở mắt ra, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Thật ồn ào.”

Lọt vào trong tầm mắt là cơ bụng tráng kiện chặt chẽ.

Trong mơ hồ cô đưa tay lên sờ sờ một cái, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.

Thô ráp, cứng rắn.

Cơ bụng của ai?

“Tỉnh?”

Nhịp tim Cố Đông Quân nhảy lên, tiếng nói khàn khàn mát lạnh vang lên ở đỉnh đầu, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.

Còn dám sờ.

Lâm Kiều Kiều cứng đờ.

Yên lặng nhắm mắt lại.

Làm sao cô có thể nằm ở trong ngực Cố Đông Quân được chứ, nhất định là đang mơ.

Lại mở mắt ra lần nữa, vẫn là cảnh tượng giống nhau.
Cô tỉnh bơ xê dịch thân mình ra bên ngoài, bướng bỉnh mắng: “Cố Đông Quân, anh quá xấu rồi, tôi nói buổi tối ngủ không được đụng đến tôi mà.”

Mặc dù nhận ra đây là do tướng ngủ của mình, nhưng lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận sai lầm của bản thân.

Cố Đông Quân bị làm cho tức giận, cười lên man rợ.

Anh đưa tay kéo lại, Lâm Kiều Kiều kinh hãi, nhưng chỉ một giây thôi đã nằm gọn ở phía trên người anh.

Cơ thể cô rất nhẹ, nằm đè lên người nhưng không hề cảm thấy nặng.

Hai tay cô luống cuống chống đỡ trên ngực anh, hai cỗ cơ thể dính chặt vào nhau.

Cố Đông Quân không mặc áo ngủ, chỉ cách thân thể Lâm Kiều Kiều qua một tầng vải mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cực kỳ nóng nóng bỏng của đối phương.

“Lưu manh!” đôi mắt Lâm Kiều Kiều bắt đầu phiếm hồng, nhìn dáng dấp lại muốn khóc.
Cố Đông Quân bị cô tranh cãi vô lý làm cho cười giận dữ, cho nên phải dọa cô một trận: “Ai lưu manh? Ai nửa đêm ôm tôi không chịu buông tay?”

Lâm Kiều Kiều vừa thẹn vừa giận, còn chưa kịp giãy dụa, bị người gắt gao nắm lấy eo nhỏ, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò mắng: “Không biết, nhưng chắc chắn không phải là tôi!”

Tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng gấp rút, truyền đến âm thanh của Cố Hân Nhiên: “Anh, anh có đang ở bên trong không? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đi lấy chìa khoá khác qua đây nhanh lên.”

“Được, được......”

Lâm Kiều Kiều luống cuống: “Chúng ta mau đi ra đi.”

Tư thế một trên một dưới mập mờ như thế này, cho dù là ai nhìn vào đều sẽ hiểu lầm.

“Không.”

Cố Đông Quân thuận tay bắt lấy hai tay của cô lúc này đang chống ở trên người anh.
Lâm Kiều Kiều mất đi trọng tâm, cả người hoàn toàn nằm ở trên thân Cố Đông Quân, nhưng mà cái đầu vẫn bướng bỉnh cố gắng ngước lên, ánh mắt của cô vừa vặn có thể trông thấy xương quai hàm góc cạnh của người đàn ông trước mắt này.

Dạng tư thế này, cũng khiến cho Cố Đông Quân hơi nhíu lại lông mày.

Ở trên người cô gái mới lớn tự mang theo một cỗ mùi hương trong veo tươi mát, để người hít vào không kìm lòng được mà rung động.

Cổ trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.

Cố Đông Quân hô hấp nặng nề, đáy mắt tăng thêm mấy phần ham muốn du͙ƈ vọиɠ, gân xanh nổi lên hai bên thái dương.