Hai tay anh ta chống ở hai bên bồn rửa mặt, bao bọc lấy người cô ở giữa, vẻ mặt thưởng thức.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh lõm sâu hấp dẫn.
Cảm nhận được mùi thuốc lá của đàn ông trong không khí đang đến gần, khuôn mặt nhỏ Lâm Kiều Kiều bất giác đỏ lên.
Cô nhéo nhéo lông mày, kinh sợ mà mắng: “Lưu manh!”
“Tôi lưu manh?” ánh mắt Cố Đông Quân nặng nề, bóp lấy khuôn mặt nhỏ, nghiến răng nói “Lâm Kiều Kiều, tôi là người chồng mà cô phải cầu ông nội, xin bà nội mới có được đấy.”
Mặt Lâm Kiều Kiều càng đỏ hơn.
Trước khi xuyên qua, độc thân muời tám năm trời, còn chưa từng nghe qua lời nào không biết xấu hổ như vậy.
Cô giãy dụa yếu ớt hai lần, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô không thể tin: “Các người đang làm cái gì thế?”
Cố Hân Nhiên không biết đã xông vào gian phòng từ lúc nào, run lên nhè nhẹ nhìn chằm chằm hai người trong phòng tắm.
Bọn họ thân mật quá mức, nhìn từ góc độ này càng giống như đang tán tỉnh nhau.
Cố Đông Quân chán ghét đến cực điểm cuộc hôn nhân mà Cố lão gia tử định đoạt, hơn nữa đối phương chỉ là bình hoa không có tí ưu điểm nào.
Từ khi Lâm Kiều Kiều gãy xương đến nay, trong một thời gian dài Cố Đông Quân đều đi công tác ở bên ngoài, cũng không thèm gọi điện về nhà hỏi thăm một câu, đấy không phải chán ghét thì là gì?
Bây giờ, sao lại có thể như thế này được!
Thấy có người đứng ở bên ngoài, Cố Đông Quân cũng không muốn đùa giỡn thêm nữa, đem cô ôm vào trong ngực, đi ngang qua không thèm để ý đến Cố Hân Nhiên, đưa người thả lên xe lăn: “Đồ ăn sáng ở đây nguội rồi, xuống lầu ăn.”
“Được.” Lâm Kiều Kiều nhu thuận gật đầu.
Con mắt Cố Hân Nhiên trừng lớn, hiện lên một vòng ghen ghét sâu đậm.
Cố Đông Quân tự mình ôm cô ta?
Chẳng lẽ đêm qua......
Cô vội vàng chạy đến bên cạnh giường ngủ, xốc lên toàn bộ chăn mền.
Chiếc ga trải giường màu xám có chút lộn xộn, nhưng rõ ràng vẫn rất sạch sẽ.
Hơn nữa trên giường cũng không có vết máu.
Lúc này cô mới thở phào, đi theo xuống dưới lầu.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hân Nhiên ghé sát bên cạnh Cố Đông Quân nũng nịu, ngữ điệu tỏ ra ngọt ngào nghe phát ngán: “Anh, anh đưa em đi học có được hay không?”
Cố Đông Quân vẫn nhìn thẳng tờ báo trước mặt, vẻ mặt lười nhác lạnh lùng: “Để tài xế đưa cô đi.”
“Không cần, người ta chỉ muốn anh đưa đi thôi, anh đi công tác lâu như vậy, có phải trong lòng đã sớm quên cô em gái này hay không.” Cô kéo lấy tay áo Cố Đông Quân nhìn anh ta bằng con mắt đầy ấm ức.
“Không rảnh.” Tiếng nói nguội lạnh, “Đừng cố tình gây sự.”
Lâm Kiều Kiều chăm chú uống bát súp nấm, cảm thấy Cố Hân Nhiên không đáng phải làm vậy.
Cứ cố chấp lao đầu vào tên Đại Ma Vương máu lạnh đó làm cái gì.
Nói không chừng ngày nào liền đem cô ta đi đút sói.
“Mẹ ~” Cố Hân Nhiên cũng không cảm thấy ngượng ngùng, quay đầu kéo lấy cánh tay Hàn Liên, “Mẹ nhìn anh xem.”
Dường như tâm tình Hàn Liên cũng không tệ lắm, bà vuốt vuốt tóc, nói nhẹ nhàng: “Đông Quân, con đưa Hân Nhiên đi một chuyến, vừa vặn con gái của bạn mẹ hôm nay mới bay về nước, con đi đón tiếp cô ấy đi.”
Vừa mới nói xong, sắc mặt Cố Hân Nhiên trong nháy mắt cứng đờ.
Đây không phải là kết quả mà cô muốn.
Ý của Hàn Liên sao cô có thể không hiểu.
Chẳng qua là mượn chính mình để Cố Đông Quân đi ra mắt.
Cô liếc qua Lâm Kiều Kiều, ai ngờ Lâm Kiều Kiều giống như bị điếc, trong mắt chỉ có bát súp nấm và bánh mì bơ.
Đồ đần.
Chồng sắp bị người khác cướp mà không biết.
“Không đi.” Cố Đông Quân mở miệng lạnh nhạt.
“Nể mặt mẹ, người đó không chỉ là con gái bạn mẹ, mà còn là thanh mai trúc mã lúc nhỏ của con, con quên rồi sao? Mấy năm nay du học ở Anh, cho nên không quá quen thuộc với trong nước.”
Hàn Liên có lòng tốt khuyên nhủ, còn giật giật áo Cố Hân Nhiên, “Con nói có đúng không Hân Nhiên.”
Sắc mặt Cố Hân Nhiên đen như nhọ nồi, nói lắp bắp: “Đúng, đúng thế.”
Lâm Kiều Kiều hả hê vui sướng nhìn về phía Cố Đông Quân.
Quá tốt rồi, lại thêm một cô vợ bé.
Để xem anh ta ứng xử thế nào.
Ai ngờ cũng đúng lúc Cố Đông Quân nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo đem biểu hiện của cô bắt hết vào trong mắt.
Khóe môi cong lên, đứng dậy đi đến bên cạnh.
Lâm Kiều Kiều có loại dự cảm không lành.
Một giây sau, cô liền bị Cố Đông Quân ôm ngang lên, trong tay vẫn nắm chặt miếng bánh mì bơ tỏi.
Hàn Liên sợ hết hồn: “Đông, Đông Quân con đi đâu thế?”
Không phải là thật sự thích con bé đáng ghét này chứ?
“Không phải muốn đón tiểu thư Ninh gia sao? Con với Kiều Kiều cùng đi.”
Anh nhàn nhạt trả lời, ôm Lâm Kiều Kiều bước nhanh đi ra ngoài, Lâm Kiều Kiều làm ầm ĩ, đạp chân giãy dụa.
Lúc này Cố Hân Nhiên mới phản ứng được, Hàn Liên vội vàng lôi kéo nàng nói: “Sao lại thế! Sao có thể đem theo con nhỏ Lâm Kiều Kiều đó chứ! Xem chừng bọn họ, đừng để Lâm Kiều Kiều làm loạn.”
Cố Hân Nhiên không có tâm trạng nghe bà ta nói, vội vã đuổi theo.
Cố Đông Quân đã đem Lâm Kiều Kiều nhét bên ghế lái phụ, Lâm Kiều Kiều mất hoàn toàn mất đi năng lực giãy dụa năng lực, mơ mơ màng màng gặm miệng bánh mì.
Liên quan gì đến mình chứ.
Mình chỉ là một đứa què chân thích xem trò vui thôi mà.
Thấy ghế lái phụ bị chiếm, Cố Hân Nhiên dậm chân không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống dàn ghế phía sau, thâm tình nhìn về phía Cố Đông Quân: “Nếu không thì để tài xế đến lái đi, anh đi công tác lâu như vậy, ngồi ở phía sau nghỉ ngơi thêm một chút.”
Cố Đông Quân không để ý tới cô, cúi người thắt chặt dây an toàn cho Lâm Kiều Kiều, sau đó một bước đạp ga đi.
Rất nhanh đã đến trường học.
Chiếc xe sang trọng dừng trước cổng gây nên mọi người chú ý, chỉ chốc lát sau hấp dẫn rất nhiều sinh viên vây xem.
Cố Hân Nhiên một mặt muốn khoe khoang anh trai Cố Đông Quân cùng với gia đình của mình, một mặt lại lo lắng Lâm Kiều Kiều xuất hiện sẽ đoạt danh tiếng của cô.
Ai ngờ Lâm Kiều Kiều đã ung dung mở cửa sổ xe, ánh mắt tò mò đảo đi đảo lại nhìn xung quanh, thở dài nói: “Trẻ tuổi thật là tốt.”
Nếu như không xuyên việt thì cô cũng là sinh viên năm ba chuyên ngành nghệ thuật.