Không Ngoan

Chương 9: bất ngờ







Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
Ánh đèn phòng họp sáng sủa.
 
Chu Vưu ôm một chồng tài liệu đi theo sau lưng Tăng Bội. Cô cúi mặt, dáng vẻ yên tĩnh.
 
Rõ ràng hai ngày trước Giang Triệt còn châm chọc mỉa mai, phê bình kế hoạch của Tăng Bội không đáng một đồng, nhưng hôm nay anh như mất trí nhớ, đứng dậy chủ động bắt tay Tăng Bội như chưa hề có chuyện gì.
 
“Vậy lần này giao V2 cho quý công ty, hợp tác vui vẻ.”
 
Tăng Bội dường như cũng mất trí nhớ theo. Cô ấy treo nụ cười khéo léo trên mặt, lễ phép bắt tay Giang Triệt, ngoài miệng còn nói lời hay ý đẹp.
 
“Có thể cung cấp dịch vụ quan hệ công chúng cho Giang Tinh là vinh hạnh của chúng tôi. Tổng giám đốc Giang, lần hợp tác này nhất định sẽ rất vui vẻ.”
 
Giang Triệt gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng tới Chu Vưu sau lưng cô ấy.
 
Tăng Bội nhìn theo tầm mắt anh, rất tự nhiên liếc ra sau, “Zoe.”

 
Lúc đầu Chu Vưu coi như không phải chuyện của mình, yên lặng núp sau lưng Tăng Bội, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
 
Nhưng Tăng Bội vừa gọi, dù cô không tình nguyện cũng đành nhích lên trước.
 
Bàn tay Giang Triệt xuất hiện trước mặt cô.
 
Chu Vưu hơi ngừng một chút, rất nhanh bắt tay lại.
 
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm còn hơi lạnh, lòng bàn tay ẩm ướt. Khi hai người nắm lấy tay nhau, gần như cả bàn tay cô đều bị tay anh bao lấy.
 
“Đề án không tệ, hy vọng cô có thể cho tôi thấy thành công của hoạt động đưa sản phẩm ra thị trường.”
 
Giọng anh không thay đổi gì, vẫn trầm thấp không có quá nhiều cảm xúc chập trùng. Nhưng khi nghe... Vẫn có chút khác biệt khi anh nói chuyện với Tăng Bội.
 
Cụ thể khác ở đâu thì lại rất khó nói rõ.
 

Chóp mũi cô nhạy cảm ngửi được mùi bạch đàn lành lạnh, từ đầu đến cuối Chu Vưu cúi thấp đầu, mắt cũng không dám liếc trộm.
 
“Cảm ơn tổng giám đốc Giang khích lệ, tôi sẽ cố gắng.”
 
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra cô hơi run khi nói.
 
Thật sự rất căng thẳng.
 
Lòng bàn tay đầy mồ hôi.
 
Ánh đèn chiếu lên làn da trắng trẻo của cô, có thể thấy rõ lông mi hơi run run, chóp mũi rịn ra chút mồ hôi.
 
Trong nháy mắt buông tay kia, anh rõ ràng cảm nhận được cả người Chu Vưu thả lỏng không ít.
 
Có gì mà căng thăng chứ?
 
Giang Triệt âm thầm nhíu mày.
 
**
 
Suốt dọc đường rời khỏi Giang Tinh, Chu Vưu hoàn toàn ở trong trạng thái được phóng thích.
 
Nhận được bản thảo của Giang Tinh có nghĩa một thời kỳ vô cùng bận rộn sắp bắt đầu, cũng có nghĩa cô sẽ là người trực tiếp phụ trách case này, thường xuyên tiếp xúc với bên Giang Tinh.
 
Cô sẽ rất khó cắt đứt hoàn toàn với đối tượng tình một đêm kia trong thời gian ngắn.
 
Thật kỳ quái.
 
Anh là một tổng giám đốc, tại sao lại quản cả kế hoạch nhỏ như cho ra mắt sản phẩm vòng tay thông minh mới?
 
Kỳ quái hơn nữa là anh còn bày ra dáng vẻ chỉ huy từ đầu đến cuối.
 
Mỗi khi ngẫm lại, Chu Vưu đều cảm thấy đầu bốc khói.
 
**
 
Có thể do dạo gần đây quá mệt mỏi, ngay cả Tăng Bội dũng mãnh cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên đoạn đường này.
 
Mãi đến khi tài xế dừng xe trước cửa công ty, Chu Vưu xuống trước mở cửa giúp Tăng Bội, cô ấy mới đột nhiên thốt ra câu, “Vị tổng giám đốc Giang Tinh kia đẹp trai thật.”
 
“...”
 
Cả người Chu Vưu ngớ ra.
 
Tăng Bội không phải người thích bàn tán người khác có đẹp trai hay không.
 
Dù là minh tinh có nhan sắc được tung hô thành thần đứng trước mặt cô ấy thì có lẽ cô cũng chỉ nghĩ mời ngôi sao này tốn bao nhiêu ngân sách, có giúp ích gì cho dự án không, còn có thể mang lại những lợi ích gì cho họ.
 
Chu Vưu hồi hộp, giọng nói ấp úng, “Chị... Chị Bội...”
 
Tăng Bội nhìn cô đầy thâm ý.
 
"Làm việc trong ngành quan hệ công chúng sẽ gặp nhiều nhân vật lớn và muôn hình vạn trạng cám dỗ, nhưng cũng có rất nhiều cảnh gặp dịp thì chơi chốn công sở, kiểu thiếu nữ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu như các em rất dễ bị tổn thương.”
 
“Hơn nữa ngày đầu tiên em vào tổ chị đã nói rồi, không cần biết những người tổ khác như thế nào, chúng ta làm quan hệ công chúng, không phải nữ sinh PR khách sạn. Dù là dự án gì thì chúng ta cũng không cần lấy hy sinh bản thân làm tiền đề để đạt được mục đích, em còn nhớ không?”
 
Chu Vưu gật gật đầu, không hiểu cho lắm.
 
Tăng Bội cho rằng cô đã hiểu, vì thế đến đó là ngừng, vỗ vai cô, vừa đi vào vừa nói: “Em có ý tưởng nhưng lá gan chưa đủ lớn, cá tính cũng không đủ hướng ngoại, còn cần rèn luyện thêm. Chị giao case Giang Tinh cho em, có gì không hiểu thì hỏi lúc nào cũng được.”
 
Tăng Bội ở trong giới quan hệ công chúng lâu như vậy, đã nhìn thấy quá nhiều người có mục đích không đơn thuần.
 
Nhất là một vài ông chủ nhà giàu mới nổi ở địa phương, vội vàng đi tìm công ty quan hệ công chúng theo xu hướng, trên thực tế chẳng hiểu cái rắm gì, coi các cô và nữ sinh PR khách sạn vũ trường là một, trong đầu chẳng có kế hoạch gì ngoài lên giường.
 
Nhưng một vài người phụ trách có chút ngoại hình như vị tổng giám đốc Giang hôm nay, trước khi lên giường còn muốn khoác cái vỏ tình cảm, đùa bỡn các cô gái mới vào nghề xoay vòng vòng, càng không biết xấu hổ hơn. 
 
Mãi đến khi về văn phòng, Chu Vưu vẫn còn suy nghĩ, đến cùng thì Tăng Bội ám chỉ cái gì. Chẳng lẽ chị ấy nhìn ra giữa cô và Giang Triệt có mối quan hệ không thể cho ai biết sao?
 
Lòng Chu Vưu hơi thấp thỏm.
 
Nhưng từ sau lúc đó, hiểu hiện của Tăng Bội không khác gì ngày thường, cũng chẳng nhắc tới những chủ đề không liên quan đến công việc nữa. Chu Vưu thoáng yên tâm. 
 
**

 
Tổ công vụ pháp lý đang xác nhận hợp đồng với Giang Tinh.
 
Trước khi tiến vào giai đoạn cực kỳ bận rộn, Chu Vưu dành thời gian lên mạng đặt trước một tiệm giặt đồ, xử lý hai cái áo sơ mi quý giá kia.
 
Giờ cơm trưa, cô không ăn mà mang áo sơ mi chạy đến tiệm giặt đồ.
 
Nhưng chủ tiệm giặt nhìn xong lắc đầu luôn, “Chất liệu này khó giặt lắm, có phải đã từng tẩy bằng chất tẩy rửa gia dụng nào đó rồi phải không? Tẩy sắp hỏng đến nơi rồi, không được đâu, bên tôi không giặt được. Cô à, cô vẫn nên tìm nhà khác thử xem sao.”
 
Trước khi đưa hai cái áo sơ mi này cho Chu Vưu, chính Giang Triệt đã tùy tiện dùng ít nước rửa tay chà xát, đúng là vô ích, giậu đổ bìm leo.
 
Chu Vưu bất đắc dĩ, lại tìm hai tiệm giặt đồ khác.
 
Nhưng hai cửa hàng này cũng không tẩy được.
 
Hình như cô đã cảm nhận được ba mươi ngàn nhân dân tệ đang lên kế hoạch lặng lẽ trốn khỏi ví tiền của mình.
 
Đang lúc cô ủ rũ cầm túi chuẩn bị quay về công ty thì bỗng nhận được tin nhắn điện thoại ——
 
“Áo sơ mi giặt xong chưa?”
 
Phát hiện dãy số này không có trong danh bạ của mình, chuỗi số cũng không quen mắt lắm, dù Chu Vưu có suy đoán trong lòng nhưng vẫn hỏi lại một câu, “Xin hỏi ai đấy?”
 
Đối phương nhắn tin đến gần như cùng lúc cô ấn nút gửi đi ——
 
“Tôi là Giang Triệt.”
 
Chu Vưu đột nhiên cảm thấy điện thoại hơi bỏng tay, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
 
Theo cách nói của chủ tiệm giặt kia, cách tẩy rửa không chính xác trước đó đã gánh 80% cái nồi*, vậy không lý nào cô lại phải gánh ba mươi ngàn này một mình.
 
Nhưng bọn họ vừa mới hợp tác thành công với Giang Tinh, theo như tính cách thay đổi xoành xoạch của vị tổng giám đốc Giang này, nếu cô không chịu bồi thường ba mươi ngàn thì rất có thể anh sẽ trở mặt không thừa nhận.
 
Chu Vưu hơi rầu rĩ, lại gọi điện thoại cho Mạnh Vi Vi hỏi cô ấy có biệt tiệm giặt đồ cao cấp nào không.
 
Đầu óc Mạnh Vi Vi xoay chuyển nhanh, mau chóng đưa ra ý tưởng cho cô, bảo cô trà trộn vào phòng giặt của khách sạn 5 sao, nhét ít tiền để người ta giặt giúp cho.
 
Phần lớn khách mà khách sạn 5 sao tiếp đón đều là người có tiền, phòng giặt tương đối cao cấp, đúng là có thể thử xem.
 
Vừa hay gần đây có một khách sạn, lòng Chu Vưu cháy lên ngọn lửa hy vọng nhỏ, cô thuận tay bắt taxi đến đó.
 
Cùng lúc, tại tầng 17 của trung tâm nghiên cứu và phát triển khoa học công nghệ Giang Tinh, Giang Triệt đang ngồi trước màn hình HD chờ số liệu thí nghiệm.
 
Anh đợi khoảng nửa tiếng, chờ đến lúc đã có toàn bộ số liệu rồi mà cô gái kia vẫn chưa trả lời lại.
 
**
 
Lúc sắp tan làm, tổ pháp lý xác nhận xong toàn bộ điều khoản trong hợp đồng với Giang Tinh, gửi email hợp đồng cho Chu Vưu.
 
Chu Vưu in hợp đồng ra đóng quyển xong xuôi, chuẩn bị đưa đến Giang Tinh, gặp mặt đóng dấu ký tên.
 
Cô gọi điện cho quản lý Trình hẹn thời gian.
 
Nhưng điện thoại vừa kết nối, chẳng hiểu thế nào mà quản lý Trình còn chưa nói hai câu đã chuyển tiếp cô đến cho tổng giám đốc xử lý.
 
“...”
 
“Chào anh, xin hỏi có phải anh là tổng giám đốc Giang không?”
 
“Sáng mai lên tầng 23 ký tên, còn nữa, áo sơ mi của tôi.” Giang Triệt đi thẳng vào vấn đề.
 
Áo sơ mi.
 
Chu Vưu ngẩn ra, phát hiện hình như mình quên chuyện gì đó.
 
“... Tổng giám đốc Giang, xin hỏi chiều mai có được không? Buổi sáng công ty chúng tôi phụ trách một sự kiện khai trương trung tâm mua sắm, phải đến nơi tổ chức để hỗ trợ.”
 
“Không được.”
 
Chu Vưu nghẹn lời.
 
Hoạt động khai trương Kim Thịnh rất khan người, thời gian này đúng lúc khai giảng, công ty cũng không có thực tập sinh.
 

Cô đang nghĩ xem tìm người quen nào trong tổ giúp đỡ, lại nghe đầu bên kia điện thoại báo cho cô: “Một rưỡi chiều mai, quá giờ không đợi.” 
 
?
 
“Cảm...”
 
Chu Vưu còn chưa nói xong tiếng cảm ơn, điện thoại đã bị cúp nhanh chóng.
 
Sáng hôm sau, quảng trường thương mại quốc tế Kim Thịnh của Tinh Thành chính thức khai trương.
 
Thật ra Kim Thịnh là một tập đoàn khổng lồ làm về bất động sản, phát triển các công ty bất động sản khắp cả nước và thậm chí ở nước ngoài.
 
Về nguyên tắc, Gia Bách không nhận case bất động sản vì có rất nhiều khách hàng bất động sản là nhà giàu mới nổi, chất lượng chung khá thấp, họ cũng mù quáng đòi hỏi tiêu chuẩn cao, ý tưởng phiến diện, nội dung tầm thường và quan trọng là giá khởi điểm không cao.
 
Không chỉ Gia Bách mà rất nhiều công ty PR lớn cũng không muốn cung cấp dịch vụ cho bọn họ.
 
Nhưng Kim Thịnh không phải công ty bất động sản quy mô bình thường, dự án trung tâm mua sắm mà Kim Thịnh thực hiện lần này có quy mô rất lớn. Họ đã mời một kiến ​​trúc sư người Nhật nổi tiếng về thiết kế tòa nhà chính của trung tâm mua sắm, tốn ba năm mới có thể hoàn thành dự án.
 
Các thương hiệu gia nhập bao gồm cả nhãn hiệu xa xỉ tuyến một quốc tế, rất đa dạng chủng loại, nhiều nhãn hiệu trước kia còn chưa từng xuất hiện ở Tinh Thành.
 
Tăng Bội chuẩn bị ba tháng cho hoạt động khai trương Kim Thịnh lần này, lớn thì chọn lựa ngôi sao phát ngôn, nhỏ thì chuẩn bị quà tặng cho truyền thông có mặt, cô ấy đều tự tay xác nhận, có thể nói là dành cả tâm huyết.
 
Sáu giờ bọn họ đã xuất phát đến quảng trường thương mại Kim Thịnh, sự kiện bắt đầu lúc chín rưỡi đúng, hiện trường rất náo nhiệt.
 
Chu Vưu còn thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách tham dự: Giang Triệt.
 
Nhưng hình như anh không đến, chỗ ngồi vẫn luôn để trống.
 
Thời gian hoạt động dài hai tiếng rưỡi, Chu Vưu luôn tập trung tinh thần cao độ.
 
Ngôi sao phát ngôn được mời lần này là một tiểu thịt tươi* nào đó đang hot, rất nhiều fan hâm mộ, khí thế như muốn chiếm đóng toàn bộ trung tâm mua sắm.
 
(*) Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế. (st)
 
Càng nhiều người càng dễ xảy ra rắc rối, cho nên lần này cũng thuê cực kỳ nhiều nhân viên bảo vệ.
 
Điều đáng mừng là tuy giá tiểu thịt tươi này cao nhưng không ngờ lại khá phối hợp.
 
So với ngôi sao mười phút trợn trắng mắt ba lần mà đồng nghiệp bàn tán thì thái độ của người này có thể coi là thân thiện, thậm chí còn biết hướng dẫn fan hâm mộ xếp hàng theo thứ tự, không muốn phát sinh sự cố giẫm đạp vân vân.
 
Chờ MC tuyên bố chương trình kết thúc mỹ mãn, bảo vệ hộ tống các vị khách quý rời đi theo thứ tự, cuối cùng Chu Vưu cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô đang định đi tìm Tăng Bội nói chuyện, bỗng sau lưng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang vọng khắp trung tâm mua sắm, sau đó là một tiếng hét điên cuồng với âm lượng chói tai ——
 
“Aaa!!!!”
 
“Nhảy lầu! Có người nhảy lầu!”
 
“Aaaa!!!!”
 
Chu Vưu hơi ngừng lại, vô thức quay đầu.
 
Cô còn chưa thấy rõ máu thịt be bét máu bắn tung tóe cách đó không xa thì đã có một bàn tay che kín mắt cô.
 
Cô không hề phòng bị.
 
Trong bóng tối, cô có thể nghe thấy những tiếng khóc thét và la hét điên cuồng mất kiểm soát khắp khu mua sắm, cũng có thể nghe thấy nhịp tim không ngừng tăng tốc bên ngực trái đập “thịch, thịch, thịch”.
 
Trong không khí có mùi hương thơm mát của gỗ bạch đàn.