Không Ngoan

Chương 45: bắn pháo hoa







Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Cả tuần nay Chu Vưu luôn mất tập trung, trong đầu lúc nào cũng phát đi phát lại đoạn phỏng vấn của Giang Triệt. Tài liệu in sai số trang, gửi văn kiện lại gửi nhầm bản nháp, bắt taxi đến nơi tổ chức sự kiện lại báo sai địa chỉ…
 
Hai ba ngày tiếp theo vẫn cứ như thế.
 
Giang Triệt cũng đã trở về Tinh Thành, nhưng hình như anh không đến công ty, cũng không liên lạc riêng với cô.
 
Hai ngày qua, trạng thái làm việc của Chu Vưu vẫn bình thường. Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tan tầm, cô ngồi tại chỗ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Mạnh Vi Vi.
 
Đã lâu hai người không gặp nhau, ngày mai là cuối tuần, công ty cũng không có việc gì, có lẽ không cần tăng ca. Cô muốn hẹn Mạnh Vi Vi ra ngoài ăn, giải sầu một chút, điều chỉnh lại tâm trạng.
 
Mạnh Vi Vi nhanh chóng gửi lại voice chat*, “Cá Mực nhỏ à, hôm nay tớ thật sự không có thời gian ra ngoài, cửa hàng của tớ nửa đêm mới mở, tớ còn đang làm ảnh.”
 
(*) Trò chuyện bằng giọng nói.
 
“Trời ạ! Tớ còn nói với cậu thì tớ thật sự sẽ hỏng mất, hai ngày trước làm mất USB trong xe, tớ không có bản sao, tất cả hình ảnh đều phải làm lại!”
 

 
Cửa hàng online của Mạnh Vi Vi  đang hot, lần trước Chu Vưu xem Weibo của cô ấy thấy lượng fan đã tăng lên một trăm nghìn, tương tác cũng cao, hoạt động kinh doanh không tệ.
 
Cô ấy có việc, đương nhiên Chu Vưu không thể quấy rầy.

 
Đến giờ tan tầm, Tina đột nhiên hỏi, “Này, tôi vẫn còn hai vé buổi hòa nhạc Tây Thành, có ai muốn đi không? Tôi cũng quên mất, bên bộ phận xã giao gửi trước đó.”
 
“Không đi, dạo gần đây khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, tôi phải về nhà ngủ một giấc.”
 
“Tôi cũng không đi.”
 
“Có những ngôi sao nào, ở đâu?”
 
“Nhiều lắm, tôi cũng không nhớ nữa, lên mạng tìm xem, hình như ở sân vận động Tiết Gia Vịnh.”
 
Làm trong ngành PR cũng rất có lợi, lâu lâu lại có thể nhận được đủ loại vé mời. Ban đầu ai cũng thấy mới lạ, đi vài lần sẽ cảm thấy có thời gian rảnh không bằng ngủ nhiều cho đẹp da còn hơn.
 
Chu Vưu vừa nghĩ, chuẩn bị hỏi lấy một tấm vé đi nghe buổi hòa nhạc, coi như để thả lỏng tâm trạng. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đột nhiên có một cuộc gọi từ số lạ.
 
“Alo, xin chào.”
 
“Alo? Chu Vưu?”
 
Giọng nữ ở đầu dây bên kia rất lớn tiếng, giọng nói vừa gấp gáp vừa không khách khí, còn mang theo khẩu âm Lư Nguyên rất rõ.
 
Chu Vưu che điện thoại lại, đứng dậy đi ra ban công, “Bác hai?”
 
“Cái thứ súc sinh như mày còn biết tao là bác hai của mày sao?!” Lương Quế Phân chửi một tràng, “Mày và Chu Kỳ là hai đứa súc sinh! Có còn lương tâm không! Tụi mày còn gọi cảnh sát bắt em mày vào đồn!”
 
“Cái gì?”
 
Chu Vưu sửng sốt, thậm chí quên mất mấy lời nhục mạ của Lương Quế Phân.
 
Cuộc gọi này chỉ kéo dài năm phút, Lương Quế Phân không ngừng chửi rủa, Chu Vưu miễn cưỡng cũng làm rõ được nguyên nhân kết quả, tâm trạng tuột xuống tận đáy, cuối cùng trực tiếp bấm kết thúc cuộc gọi.
 
Cô về chỗ ngồi lấy túi xách, đồng nghiệp vẫn đang bàn về buổi hòa nhạc tối nay, ngôi sao, hàng hiệu, đại ngôn*.
 
(*) Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.
  
Lúc nói tạm biệt họ, Chu Vưu có chút hoảng hốt, như thể cô đang mắc kẹt giữa hai không gian song song kỳ lạ, một bên là đô thị lớn toàn cầu hóa choáng ngợp trong vàng son, một bên là những mảnh vỡ của làng xã thị trấn cấp mười tám.
 
Cô cũng không biết mình đang thay đổi như thế nào, ở trong hoàn cảnh khác nhau sắm vai các nhân vật khác nhau.
 
-
 
Chạng vạng tối có gió, Chu Vưu đứng ven đường đợi xe, thỉnh thoảng lại vuốt mái tóc rối bên tai.
 
Giờ tan tầm tấp nập, cảnh sát giao thông điều khiển phía trước. Dòng xe đứng yên bất động, đèn xe sáng lên từng mảng, hình như đúng giờ đèn đường cũng lần lượt sáng lên, lác đác vài tòa nhà văn phòng cũng bật sáng ánh điện, một mảnh đèn hoa rực rỡ.
 
Chu Vưu vừa đợi xe vừa gọi điện thoại cho Chu Kỳ.
 
“Chị, em đang định gọi cho chị đây, bác hai gái không biết sao lại tìm được số điện thoại của em, gọi điện tới mắng em một trận, em thật sự tức mà không biết từ đâu ra!”

 
“Thật không thể tin được, bà ta còn mặt mũi đến trách mắng em! Là con gái ngoan của bà ta lấy thẻ căn cước của em để vay tiền! Nếu bà ta không gọi điện, em vốn dĩ chưa từng hoài nghi Chu Vân Vân!”
 
“Không phải trước đó em đã nói với chị rồi, hóa ra Chu Vân Vân đang học ở trường Cao đẳng nghề Tinh Thành, lần đầu gặp chị ta đã hố em 100 tệ sao?”
 
“Sau đó chị ta nói có người quen ở Tinh Đại, em cũng không nghĩ ngợi nhiều, lúc chị ta tới chơi em còn đưa đi dạo trong trường. Chị ta nhìn qua rất bình thường, còn mời em uống trà sữa.”
 
“Bây giờ em mới nhớ, có lần chị ta đến Tinh Đại tìm nam sinh nào đó đi chơi, sau khi ăn xong quần áo bị bẩn, em đưa chị ta về ký túc xá thay quần áo. Sau đó chị ta còn mang đồ trả lại cho em, chắc là lấy trộm thẻ căn cước trong phòng em lần đó. Rồi lại thần không biết quỷ không hay để lại chỗ cũ cho em!”
 
“Em thật sự không nghi ngờ chị ta, dù sao cũng là họ hàng, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy! Chị, em nói chị nghe lần này chị ta phiền to rồi! Không phải mỗi chuyện của em, chị ta còn lừa mấy nam sinh trong trường mình để mượn tiền!”
 
Chu Vưu nghe xong lông mày nhảy lên, “Được rồi, chị định nói với em chuyện này. Em đừng lo lắng, chỉ cần lên lớp học cho tốt, bác hai gái có gọi lại em đừng nghe máy.”
 
Hai chị em trò chuyện thêm vài câu, Chu Vưu cúp máy.
 
Có câu nói rất hay, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm.
 
Tin tức về việc Chu Vân Vân bị cảnh sát bắt giữ vì tội lừa đảo vay mượn không thể che giấu được, chẳng mấy chốc đã mọc cánh lan ra khắp vùng Lư Nguyên nhỏ bé.
 
Chu Vưu thân ở Tinh Thành, không biết ở Lư Nguyên tình hình thế nào, nhưng sau khi cô gọi cho Chu Kỳ xong, điện thoại vẫn rung liên tục. Tất cả những người họ hàng bình thường quen thân hay không đều tìm đến hỏi thăm tình hình.
 
Có một số người bày ra dáng vẻ người lớn, “Cháu Vưu à! Dù cho trước đây bác hai gái của con có đối xử với chị em con không tốt thì đó cũng là bác hai của con, Thôn họ Chu của chúng ta có mười hộ thì hết chín hộ họ Chu, hơn ba đời đều có quan hệ thân thích, xương gãy vẫn nối liền gân*, con không thể không biết chừng mực như vậy được! Mau tới cục cảnh sát… rút vụ án kia lại! Rút đi! Rồi xin lỗi chị gái và bác gái của con!”
 
(*) Ẩn dụ về mối quan hệ ban đầu gần gũi, tuy có đôi chút mâu thuẫn nhưng tình cảm gắn bó không thể chia cắt. 
 
Bên mợ ngược lại hả hê trước nỗi đau của người khác, ngày thường bà ta không ưa bác hai gái, lúc này chỉ nóng lòng mong con gái bác hai ngồi tù mục xương.
 
Hoàng hôn tắt dần, dòng xe cộ vẫn ùn tắc.
 
Chu Vưu đối phó xong mấy cuộc điện thoại, tâm trạng mệt mỏi chưa từng có. Cô uể oải đi về phía ga tàu điện ngầm, bật chế độ máy bay, mắt không thấy tâm không phiền.
 
Tàu điện ngầm cũng đông nghẹt, Chu Vưu theo dòng người chen lên xe, nắm lấy tay vịn, ôm túi xách ở phía trước.
 
Trên xe có rất nhiều người, không khí cũng không được lưu thông, mỗi lần hít vào đều có ảo giác hít thở không thông.
 
Đầu óc Chu Vưu mơ màng, gót chân giẫm lên giày cao gót đã đau đến mất cảm giác.
 
Tàu điện ngầm rít gào tiến lên, Chu Vưu nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của mình trên ô cửa kính, trong mắt dường như không còn chút ánh sáng nào.
 
Xuất thần một lúc, Chu Vưu vô thức theo dòng người xuống xe. Đến khi quẹt thẻ bước khỏi lối ra của tàu điện ngầm, cô mới giật mình nhận ra mình đã đi quá hai trạm.
 
Muốn quay lại phải ngồi xe một lần nữa, cô tình cờ nghe được quảng cáo trên đài phát thanh tàu điện ngầm: “Các hành khách xin chú ý, tàu điện ngầm Tinh Thành xin thông báo với quý vị, đêm nay đảo Tinh Giang sẽ đốt pháo hoa với chủ đề âm nhạc “Lưu Tự Vi Mộng”, tuyến tàu điện ngầm số 7 đến Lục Viên sẽ dừng tại ga đảo Tinh Giang vào lúc mười ba giờ, tàu chạy theo hướng Anh Sơn sẽ dừng tại ga Tinh Giang đảo lúc hai mươi giờ…”
 
Thật không may, Chu Vưu xuống nhầm đúng ga đảo Tinh Giang, lúc này cũng vừa đến tám giờ, chuyến tàu cô xuống đã là chuyến cuối.
 
Tinh Thành được ngăn cách thành hai vùng Tinh Đông và Tinh Tây, cách nhau bởi sông Tinh Giang, trên sông Tinh Giang còn có đảo Tinh Giang. Những năm gần đây chính quyền thành phố rất chú trọng đến việc xây dựng văn hóa đô thị, hàng tháng chính quyền đều cấp kinh phí để tổ chức biểu diễn pháo hoa theo chủ đề trên đảo Tinh Giang.
 
Bất cứ khi nào có sự kiện bắn pháo hoa theo chủ đề đảo Giang Tinh cũng đều quá tải, tàu điện ngầm sẽ chạy qua các ga mà không ngừng lại.
 

Chu Vưu đứng ở lối ra trong hai phút.
 
Có lẽ là do trên đảo có gió sông nổi lên, gió thổi chợt khiến cô tỉnh táo lại không ít. Chu Vưu đột nhiên có ý nghĩ đã đến rồi thì nên ở lại.
 
Về nhà như thế nào, phải đối phó với đám họ hàng kia ra sao, chuyện của Chu Vân Vân phải giải quyết kiểu gì… đã không còn là chuyện của thời khắc này, vậy thì nên để tính sau đi.
 
Buổi biểu diễn pháo hoa bắt đầu vào lúc tám giờ mười lăm phút. Khi Chu Vưu lên đảo đã có rất đông người, cô cũng coi như may mắn tìm được vị trí có rào chắn, sẽ không bị xê dịch.
 
Chủ đề âm nhạc pháo hoa được chia thành từng tiết mục, càng về sau càng cao trào, hoành tráng.
 
Nhưng ở tiết mục đầu tiên, Chu Vưu đã bị cuốn hút bởi màn pháo hoa tuyệt đẹp. Pháo hoa màu vàng bay lên không trung, chiếu sáng cả thế giới như ban ngày, dừng lại trên bầu trời vào thời khắc rực rỡ nhất sau đó rơi xuống từng chấm nhỏ, tựa như một giấc mơ.
 
Sự kiện bắn pháo hoa đã tổ chức nhiều năm, Chu Vưu chợt phát hiện, cô đến Tinh Thành học đại học bốn năm rồi lại đi làm lâu như vậy, thế nhưng hôm nay tình cờ gặp sai sót nên mới lần đầu được xem pháo hoa chủ đề.
 
Cô ngẩng đầu lên, rất lâu vẫn không định thần lại được. Nhìn mọi người xung quanh đều đang chụp ảnh, cô cũng không nhịn được tắt chế độ máy bay, quay một đoạn video rồi đăng lên vòng bạn bè.
 
Giang Triệt là người đầu tiên trong vòng bạn bè nhìn thấy.
 
Anh ở biệt phủ Tinh Giang, một vị trí tuyệt vời ở Lâm Giang Tinh Đông, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra toàn cảnh đảo Giang Tinh, mỗi lần trình diễn pháo hoa đều có thể thu hết vào mắt.
 
Lúc đầu Giang Triệt định về Tinh Thành trước vài ngày, nhưng việc mua lại Tinh Thành Capital có vấn đề, anh phải đích thân ra nói chuyện, bận đến tối hôm nay mới về nhà.
 
Về đến nhà, anh đi tắm rửa, đám người Trần Tinh Vũ bước vào nói là mang rượu ngon đến, muốn vừa thưởng thức pháo hoa vừa uống rượu, cực kỳ hưởng lạc.
 
Nghe nói Giang Triệt bị Chu Vưu block, Triệu Dương vô cùng đắc ý, lấy điện thoại ra cho Giang Triệt xem những gì mà Chu Vưu đăng trong vòng bạn bè mấy ngày qua.
 
Thật ra Chu Vưu cũng không post gì nhiều, bình thường chỉ share một vài tin tức, hoạt động PR của công ty. Nhưng những nội dung bình thường này một kẻ có tội bị block như Giang Triệt cũng không có tư cách để xem.
 
Triệu Dương hăng hái đọc, đọc đến một nửa đột nhiên kêu lên, “Ôi đệt đệt! Sếp Giang Sếp Giang! Em gái Cá Mực nhà cậu vừa đăng video, wtf… cô ấy cũng đang xem pháo hoa!”
 
Giang Triệt đột nhiên giật lấy điện thoại trong tay anh ta, xem video rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng tập trung vào một khu vực nhỏ.
 
Anh ném điện thoại lại cho Triệu Dương, đột nhiên cầm áo khoác lên, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Các cậu uống rượu đi, một tiếng nữa trả chỗ, được chứ?”
 
“Vãi cả trả chỗ! Ha ha cười chết mất!”
 
“Trả chỗ làm gì vậy tổng giám đốc Giang!”
 
Giang Triệt thản nhiên cười, “Có gan thì ngồi đây cho đến khi tôi quay lại."