Không Ngoan

Chương 43: bại lộ







Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Trên đường đến trường học sau đó, Giang Triệt và Chu Vưu ngồi ở ghế sau rất yên tĩnh.
 
Đến Tinh Đại, Chu Vưu và Giang Triệt xuống xe, Triệu Dương cũng theo sau.
 
Giang Triệt: “Cậu ở đây làm gì, bệnh viện nhàn rỗi lắm à? Cậu về đi, xong chuyện tôi sẽ gọi người tới đón.”
 
Triệu Dương đóng cửa xe, nói: “Này, cậu thật sự coi tôi là tài xế đấy à? Đến cũng đến rồi, cùng đi xem một chút, hơn nữa ngộ nhỡ em gái nhỏ Chu Kỳ bị kích động, có nguy hiểm* gì…”
 
(*) Chỗ này Triệu Dương nói tam trường [三长] rồi bỏ lửng, nguyên văn câu này theo mình hiểu là 三长二短, có nghĩa “ba dài hai ngắn”, dùng để chỉ ba tấm ván của một chiếc quan tài. Câu này ám chỉ quan tài, có nghĩa là nguy hiểm, chết chóc.
 
Giang Triệt khẽ liếc mắt.
 
Giọng nói của Triệu Dương đột ngột im bặt.
 
Thật ra Chu Vưu muốn tự mình đến là đủ, nhưng nghe Triệu Dương nói như vậy, những gì cô định thốt lên kẹt lại trong cuống họng, yên lặng nuốt xuống.

 
Lúc ba người đến phòng làm việc của giảng viên cố vấn, Chu Kỳ đúng lúc cũng bị cố vấn gọi tới.
 
Nhìn thấy Chu Vưu, Chu Kỳ tủi thân nhào tới ôm lấy cô, “Chị!”
 
Chu Vưu vỗ vỗ đầu cô bé, nhẹ giọng trấn an, “Không sao, không sao đâu, chị ở đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi trên đường đi chị gọi cho em nhưng điện thoại tắt máy.”
 
“Hết pin, sạc điện thoại để ở ký túc xá, hôm nay em học kín giờ.” Giọng nói của Chu Kỳ khàn khàn, nhìn thấy Giang Triệt và Triệu Dương đứng phía sau Chu Vưu, cô bé ngập ngừng lên tiếng chào hỏi, “… A, bác sĩ Triệu, tổng giám đốc Giang?”
 
Hai người thoáng gật đầu.
 

Cô bé lại nghi hoặc nhìn về phía Chu Vưu, Chu Vưu giải thích ngắn gọn, “Là bác sĩ Triệu và tổng giám đốc Giang đưa chị tới, bọn họ không sao cả, chỉ đến xem có chuyện gì có thể giúp một tay.”
 
Nhận thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này Mẫn Yến mới đứng dậy mở cửa, “Chị của Chu Kỳ đến rồi, mau vào đi, mời vào…”
 
Nhìn thấy còn có Giang Triệt và Triệu Dương, cô ấy cũng không nhịn được hỏi: “Hai vị này là?”
 
Triệu Dương trả lời trước: “Chúng tôi đều là anh họ của Chu Kỳ.”
 
Mẫn Yến giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, dẫn bọn họ vào văn phòng sau đó mời họ ngồi xuống ghế sofa.
 
Chu Kỳ khá hiểu chuyện, chủ động đi pha trà. Pha xong, cô bé lễ phép đứng bên cạnh ghế sofa.
 
Mẫn Yến lên tiếng trước: “Chị của Chu Kỳ, lần này tìm cô đến chủ yếu là vì đã xảy ra một chuyện, Chu Kỳ dùng APP trong trường để vay tiền…”
 
“Cô Mẫn! Em đã nói là không có, không phải em vay!”
 
Chu Kỳ cuống lên.
 
Mẫn Yến liếc cô bé một cái rồi nói tiếp: “Sáng nay bên cho mượn tiền đã gọi điện thoại đến trường, tôi gọi Chu Kỳ lên hỏi, em ấy nói mình không vay.”
 
“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là cuộc gọi lừa đảo hoặc là một trò đùa ác ý. Nhưng sau khi trải qua chứng thực, quả thật có thẻ căn cước của Chu Kỳ nhận khoản vay, thậm chí còn có… ảnh chụp Chu Kỳ cầm thẻ căn cước của em ấy.”
 
“Tình hình vay mượn trong trường học hai năm qua tương đối nghiêm trọng… Tinh Đại chúng tôi cũng hiếm khi xảy ra chuyện như vậy, trường chúng tôi rất quan tâm đến vấn đề này, cho nên vẫn quyết định mời phụ huynh đến trao đổi một chút.”
 
Chu Vưu nghe xong, cảm xúc trên mặt cũng không dao động quá nhiều, chỉ khẽ gật đầu, lại hỏi Chu Kỳ, “Kỳ Kỳ, em nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì.”
 
Chu Kỳ vừa tức vừa sốt ruột, “Chị, em thật sự không vay! Chị cũng biết bình thường em không tiêu nhiều tiền, em không biết chuyện gì đang xảy ra, thật sự không thể giải thích được!”
 
“Hôm nay bên cho mượn đến đòi nợ, em mới biết được chuyện này sao?”
 
Chu Kỳ liên tục gật đầu, “Em còn sững sờ, lúc đầu còn tưởng đây là cuộc gọi lừa đảo hoặc là trùng tên trùng họ nên nhầm lẫn gì đó, nhưng cô giáo đã giúp em kiểm tra, hóa ra là lấy thông tin cá nhân của em vay tiền! Thẻ căn cước, ảnh chụp, thông tin trường học, tất cả đều khớp! Nhưng em thật sự không vay!”
 
Giang Triệt đột nhiên nói chen vào, “Cầm thẻ căn cước là thế nào?”
 
“… Cái đó là do em chụp, nhưng em thật sự không vay tiền, em cũng chưa nghe đến cái APP đó bao giờ.”
 
Lần này khi Chu Kỳ giải thích, cô bé có chút ấp úng.
 
Chu Vưu nhíu mày, “Nói rõ xem, vậy tại sao em lại chụp ảnh cùng thẻ căn cước.”
 
“Em dùng để làm việc khác, thật sự không liên quan đến chuyện này…”
 
“Chu Kỳ, em bao nhiêu tuổi rồi, có biết tình huống bây giờ là như thế nào không?” Chu Vưu đột nhiên đứng lên, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, “Em muốn điều tra tín dụng hay là ra tòa?”
 
Mẫn Yến và Triệu Dương bắt đầu giảng hòa.
 
“Có chuyện gì từ từ nói, chị gái của Chu Kỳ, cô không cần nóng nảy quá.”
 
“Đúng đúng đúng, cũng không có gì to tát, ngồi xuống từ từ nói.”
 
Giang Triệt ngược lại không nói lời nào, cầm điện thoại Triệu Dương, không biết đang loay hoay cái gì.
 
Chu Kỳ hơi chột dạ, cúi đầu xuống, ngón tay xoắn vạt áo ở sau lưng, giọng nói rất nhỏ, “Cầm thẻ căn cước… là em ký hợp đồng viết tiểu thuyết trên mạng, trang web tiểu thuyết muốn đăng ảnh lên.”
 
“Viết tiểu thuyết? Trang web gì?”
 
Chu Kỳ lại ngẩng đầu lên giải thích, “Trang web của người ta rất chính quy, là Khải Trình Kỳ Hạ, đâu có làm mấy chuyện lừa gạt kiểu vậy.”
 
Giang Triệt hỏi: “Vậy những bức ảnh em chụp lúc đó có giữ lại không?”
 
Chu Kỳ gật đầu, “Trong máy tính.”
 

Giang Triệt: “Nếu không phải em vay, vậy là có người đã lấy trộm thông tin cá nhân của em để vay. Có thể biết rõ thông tin cá nhân hợp lệ của em, còn lấy được ảnh chụp em cầm thẻ căn cước trong tay, người đó hẳn là rất thân thiết với em.”
 
Anh quay đầu lại hỏi Mẫn Yến , “Cô giáo, đã kiểm tra bạn cùng phòng của Chu Kỳ chưa?”
 
“Tôi đã hỏi hết, các em ấy đều nói rằng họ không mạo nhận thông tin cá nhân của Chu Kỳ, và đã cung cấp bằng chứng cho nhau để xác nhận họ không dùng khoản tiền lớn nào đáng ngờ trong thời gian gần đây.”
 
Đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, Mẫn Yến nhấc máy.
 
Nghe được câu đầu tiên, Mẫn Yến liền bấm loa ngoài.
 
“… Cô là giảng viên cố vấn của Chu Kỳ đúng không? Khoản vay hàng tháng của Chu Kỳ ở chỗ chúng tôi đã quá hạn chưa trả, tổng chi phí cộng lại đã vượt quá ba mươi nghìn. Đại học Tinh Thành cũng là một trường đại học nổi tiếng trong nước, nếu không phải là sinh viên của đại học Tinh Thành, công ty của chúng tôi cũng sẽ không phê duyệt cho vay nhiều tiền như vậy.”
 
“Hiện tại điện thoại của Chu Kỳ bị hỏng, chúng tôi không liên lạc được. Vì cô ta là sinh viên của đại học Tinh Thành, cho nên chúng tôi chỉ có thể liên tục liên hệ với nhân viên nhà trường, quý trường dự định lúc nào có thể cho chúng tôi một câu trả lời chính xác?”
 
Mẫn Yến cân nhắc nói: “Xin chào, trường chúng tôi hiện đang điều tra, chuyện này không loại trừ khả năng mạo danh sử dụng thông tin trên thẻ căn cước để vay tiền. Chúng tôi vẫn cần phải điều tra thêm.”
 
Bên kia nói chuyện rất thô lỗ, “Cô giáo à, cô không thể bao che cho học sinh như vậy được, trong mười người vay tiền không trả, năm người không còn gì để mất nói mình không có tiền, năm người còn lại nói mình không vay.”
 
“Tất cả thông tin trên thẻ căn cước chúng tôi đều có, ảnh chụp có thể đối chiếu được, nói bị mạo danh, thật nực cười. Đó là tiền mà Chu Kỳ đã vay từ công ty chúng tôi, số tiền này cô ta nhất định phải trả. Những trường hợp khác thì các cô phải tự giải quyết riêng với nhau, công ty chúng tôi không quan tâm.”
 
“Tóm lại, khoản tiền này mà không trả, công ty chúng tôi sẽ xem xét khởi tố tội cố ý vay tiền lừa gạt, đồng thời đưa thông tin lên Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc để thêm vào danh sách lừa đảo vĩnh viễn. Làm phiền phía nhà trường các người đốc thúc sinh viên Chu Kỳ mau chóng trả nợ, được chứ?”
 
Chu Kỳ tức muốn chết, xông lên phía trước muốn cãi lý với đầu bên kia.
 
Giang Triệt không biết đã đứng dậy từ lúc nào, giữ cô bé lại, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
 
Anh cầm ống nghe, nói: “Xin chào, tôi là người nhà của Chu Kỳ. Chu Kỳ đã cam đoan với chúng tôi em ấy không vay mượn tiền trên nền tảng của các vị, tôi tin là trước đó nhân viên nhà trường cũng đã giải thích điều này với các vị.”
 
“Tôi không phải người học luật, nhưng cũng tương đối hiểu một ít, nền tảng cho vay của các vị chỉ cần cung cấp thông tin thẻ căn cước đơn giản, thậm chí hầu hết các nền tảng cho vay đều không yêu cầu quay video mượn tiền, hẳn là không quá hợp lý.”
 
“Về thiếu sót của nền tảng các vị trong việc xác minh danh tính, tôi sẽ hỏi chi tiết ý kiến của luật sư. Ngoài ra, thông tin của Chu Kỳ bị lấy trộm bất hợp pháp, tôi có quyền nghi ngờ một cách hợp lý rằng nền tảng của các vị đã thông đồng với người vay trong việc tiến hành các hoạt động vay mượn và truy trách quyền lời.”
 
“Nhắc lại lần nữa, nếu nền tảng của các vị tiếp tục quấy rối gia đình, bạn bè của Chu Kỳ và đe dọa đến sự an toàn cá nhân của em ấy, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm theo quy định của pháp luật. Đối với các vấn đề chưa được làm rõ, chúng tôi sẽ có luật sư riêng liên hệ với nền tảng của các vị. Dưới tình huống cấp thiết, chúng tôi sẽ báo cảnh sát giải quyết.”
 
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc, còn chưa kịp nói gì, Giang Triệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
 
Trong văn phòng cũng im lặng một lúc.
 
Triệu Dương không nhịn được trêu chọc, “Tổng giám đốc Giang được đấy, dáng vẻ này dáng vẻ này, tôi nghe còn sửng sốt!”
 
Vẻ mặt Giang Triệt thản nhiên, liếc nhìn Chu Kỳ một cái rồi lại nhìn sang Chu Vưu, “Đừng lo, hơn phân nửa các loại nền tảng cho vay trong phạm vi trường học đều là không chính thống, có nới lỏng các điều kiện vay mượn để dụ dỗ những sinh viên ngại vay tiền, bản thân họ cũng không đủ pháp lý để ra tòa.”
 
“Chu Kỳ, em có nghi ai mạo nhận thông tin cá nhân của mình không? Nếu muốn cho đối phương một cơ hội thì tạm thời không báo cảnh sát, tìm người nói chuyện trước. Còn nếu không muốn nể mặt thì trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát tham gia giải quyết.”
 
Chu Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, Chu Vưu đã nói ngay: “Gọi cảnh sát đi.”
 
Giang Triệt gật đầu, Triệu Dương lập tức nói, “Vậy tôi sẽ liên hệ với cục trưởng Thường.”
 
Sau đó có Triệu Dương bật đèn xanh quan hệ với bên kia, mọi việc tiến triển hết sức nhanh chóng, chưa đến sáu giờ đã có mấy người từ cục cảnh sát ra.
 
Sự việc cũng không phức tạp, vì đã có hành vi cho vay nên nhất định phải tồn tại người vay thật sự.
 
Tài khoản của Chu Kỳ chưa từng nhận tiền, điện thoại cũng không nhận được tin nhắn đòi tiền, vậy chỉ có thể là có người dùng danh tính của cô bé để mở thẻ.
 
Trong một khoảng thời gian nhất định không có quá nhiều người có thể thần không biết quỷ không hay lấy thẻ căn cước của em ấy rồi trả lại, hiện giờ xung quanh đều có camera giám sát, rất dễ dàng tìm được người như vậy.
 
Cục trưởng phân cục bên kia vỗ ngực đảm bảo rằng, trong vòng hai ngày tới nhất định sẽ có kết quả điều tra.
 
Đứng ở cửa cục cảnh sát, Triệu Dương lắc lắc chìa khóa xe, “Đi thôi, cũng không còn sớm, tôi mời mọi người ăn cơm.”
 
Triệu Dương và Giang Triệt nhiệt tình hỗ trợ cả buổi trời, Chu Vưu thật sự không tiện từ chối một bữa cơm, cô nghĩ một lúc, “Hôm nay thật sự rất cảm ơn bác sĩ Triệu và tổng giám đốc Giang, tôi nên mời các anh mới đúng.”

 
Chu Kỳ không ngừng gật đầu phụ họa.
 
Giang Triệt cũng thuận theo “Ừ” một tiếng, “Vậy đi thôi.”
 
Anh đi phía trước, ngồi thẳng ở ghế sau.
 
Chu Kỳ và Chu Vưu đều ngẩn người, vẫn là Chu Kỳ phản ứng nhanh nhạy, vội vàng kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào. Chu Vưu đành phải ngồi ở bên kia hàng ghế sau.
 
Mọi người đã lên xe, Giang Triệt mới đột nhiên nhận ra, “Xin lỗi, ngồi ở ghế sau quen rồi.”
 
Triệu Dương: “Ha, cậu thật sự coi tôi là tài xế phải không Giang Triệt?”
 
Giang Triệt cười khẽ.
 
Xe chạy ra ngoài được một đoạn, Chu Kỳ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng Triệu Dương không ngừng nói chuyện với cô bé, rất phiền, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ.
 
“Dã tâm của cô bé cũng lớn thật, thẻ căn cước cũng dám để lung tung. Đúng rồi, lúc nãy em nói em còn viết tiểu thuyết trên mạng à? Em học chuyên ngành vật lý vẫn có thể viết tiểu thuyết sao? Không tệ nhỉ, văn võ song toàn.”
 
“Em viết tiểu thuyết gì, tiểu thuyết mạng à? Em viết trên Khải Trình đúng không? Trước đây anh có đi dự liên hoan văn học mạng do Khải Trình tổ chức, khi đó cô bạn gái của anh rất thích Sơ Nhất, nằng nặc bắt anh phải xin chữ ký của Sơ Nhất. Chắc em cũng biết Sơ Nhất nhỉ, chính là tác giả chuyên viết trinh thám.”
 
Chu Kỳ “Vâng” một tiếng lấy lệ, muốn lướt qua chủ đề này.
 
Nhưng Triệu Dương lại không chịu buông tha cô, “Có phải em mới bắt đầu nên thành tích chưa tốt lắm không, lúc nãy thấy em ấp úng trước mặt cô giáo. Bút danh của em là gì, viết thể loại gì? Này, anh có thể cố vấn cho em đấy.”
 
Chu Kỳ sắp không khống chế nổi muốn dùng sức mạnh nguyên thủy bóp chết Triệu Dương, cô bé hít sâu một hơi, bất ngờ ném ra hai chữ, “Đam mỹ.”
 
“Cái gì? Mỹ gì?"
 
“Đam mỹ, là BL (Boy love) đó, nam nam yêu nhau, bác sĩ Triệu có kinh nghiệm à? Cố vấn cho em với?”
 
Gần đến đèn đỏ, Triệu Dương giật mình phanh gấp.
 
Chu Vưu và Giang Triệt ngồi ở ghế sau cũng bị bất ngờ, không kịp đề phòng lao về phía trước. Giang Triệt dùng đầu gối đá vào ghế, “Cậu muốn chết à?”
 
Nghe Giang Triệt nói chuyện, bộ não Chu Kỳ lóe lên một tia sáng, cuối cùng cô bé cũng nhớ ra có gì đó không đúng ----
 
“Tổng giám đốc Giang, anh tên gì? Vừa nãy em nghe bác sĩ Triệu gọi anh là, Giang Triệt…?"
 
Cô bé nói rồi còn lặp đi lặp lại, “Cậu - thật - sự - coi – tôi - là - tài - xế - của - cậu - phải - không - Giang - Triệt… Là chữ Giang nào? Triệt nào ạ? Sao em cảm thấy có gì đó không đúng lắm?”
 
Không khí trong xe im lặng.
 
Thấy không ai trả lời, Chu Kỳ càng cảm thấy kỳ quái. Năng lực hành động của cô bé rất mạnh, trực tiếp lên mạng tìm kiếm tư liệu về Giang Tinh.
 
Giang Tinh quả nhiên có một người như vậy, đồng sáng lập kiêm tổng giám đốc, Giang Triệt.
 
Triệu Dương im lặng như gà*, Giang Triệt nhanh chóng nhìn sang Chu Vưu, trông rất vô tội, như thể muốn nói: Không phải anh tự nói. 
 
(*) Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một người, nhóm người đang bàn tán xôn xao trước khi đột nhiên im bặt.