Không Ngoan

Chương 15: ngả bài







Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Mười giờ tối, khu phố đã yên tĩnh, tiếng gió như tiếng sóng biển rì rào từng cơn rất nhẹ. Trong sự tĩnh lặng, tiếng bàn chân giẫm lên những chiếc lá khô rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
 
Ánh đèn đường yếu ớt tỏa ra vầng sáng tối mờ. Nhưng thân chiếc xe Bugatti vẫn sáng loáng, ngay cả ánh đèn mờ nhạt cũng được phản chiếu chói mắt.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe kia, đầu óc Chu Vưu trống rỗng, cả người bị mắc kẹt ở đó, giống như bị trúng thuật định thân, không thể cử động.
 
----- Xong đời rồi.
 
Không biết qua bao lâu, không biết cô tiến về phía trước như thế nào, tóm lại lúc Chu Vưu đứng cạnh chiếc xe kia, nhịp tim của cô đập ầm ầm như sấm động, như thể chỉ cần cô mở miệng, trái tim sẽ lập tức vọt ra khỏi cổ họng.
 
Giang Triệt đặt một tay lên vô lăng, tay kia nghịch điện thoại, anh chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc che trước trán tạo thành khoảng tối, không nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt.
 
Sự im lặng này kéo dài hơn mấy chục giây.
 
“Giang… Tổng giám đốc Giang, sao anh còn… Chưa đi…”

 
Chu Vưu lên tiếng trước, giọng nói nhỏ xíu, khô khốc, càng về sau càng chột dạ, đến cuối cùng chỉ còn lại giọng gió.
 
Giang Triệt không trả lời, lòng bàn tay lướt qua bờ môi.
 
Mí mắt cụp xuống, anh lại tìm kiếm thuốc lá.
 
Chu Vưu đứng đó, hai tay xoắn xuýt ở sau lưng, đầu cúi xuống, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi đang đợi chủ nhiệm lớp trách phạt.
 
Cô vẫn mặc chiếc áo thun trắng của sự kiện marathon hồi chiều, quần áo quá rộng và mỏng khiến cô trông rất gầy.
 
Có một cơn gió bất chợt thổi qua tai, Chu Vưu vô thức đưa tay ra vuốt mái tóc rối.
 
Bỗng nhiên, Giang Triệt đẩy cửa xe ra, bước xuống.
 
Chu Vưu vô thức lùi về phía sau, tay vẫn còn ở bên tai chưa rút về.

 
Giang Triệt dựa lên thân xe, đôi chân dài tùy ý đặt phía trước, nhìn xuống gương mặt gầy gò của Chu Vưu.
 
“Em rất sợ tôi.”
 
Anh không dùng câu hỏi, mà là câu trần thuật khẳng định.
 
Chu Vưu cúi đầu xuống, mím môi, không thừa nhận.
 
Giang Triệt đột nhiên khẽ mỉm cười, “Có gì phải sợ.”
 
Giọng nói của anh phiêu đãng giữa bầu trời đêm, nghe có cảm giác xa lạ.
 
“Không phải sợ…”
 
Chu Vưu khẽ nhếch môi, muốn phủ nhận, nhưng khi nói ra mới phát hiện, cô quả thật hơi sợ anh.
 
Chu Vưu suy nghĩ một lúc, chuẩn bị giải thích theo cách khác, “Tôi ----“
 
“Cẩn thận!”
 
Cô vừa lên tiếng, Giang Triệt lại bất ngờ ôm cô vào lòng, xoay người một cái, ấn cô lên xe, quay lưng ra đường. 
 
Bên tai có tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao phóng nhanh qua, mùi rượu nồng đến nổi át mất hương bạch đàn quen thuộc trên người Giang Triệt, cô thậm chí còn nghe được tiếng nhạc Heavy metal* trên xe phát ra.
 
Say rượu lái xe với tốc độ gần 200 yard*, đi thêm một đoạn nữa lại là nơi sầm uất đông người.
 
(*) 1 yard = 0.9144 mét
 
Với tốc độ này, đoán chừng sẽ xảy ra chuyện.
 
Chu Vưu toát mồ hôi lạnh, khe hở tay nắm cửa cấn lên lưng cô hơi đau.
 
Điều khủng khiếp hơn là ở bên eo còn có một bàn tay đang bóp chặt, nhiệt độ xuyên qua áo thun, nóng như thiêu đốt.
 
Chu Vưu sợ đến choáng váng.
 
Lúc xung quanh khôi phục lại sự im lặng, bọn họ vẫn duy trì tư thế thân mật không phù hợp này.
 
Một lúc lâu sau Chu Vưu mới phản ứng lại, lỗ tai bắt đầu phiếm hồng, dần dần lan khắp gương mặt cô.
 
Cô nhắc nhở, “Tổng… Tổng giám đốc Giang...”
 
Giang Triệt không nhúc nhích.
 
Lông mi Chu Vưu khẽ run lên, nhưng cô không dám ngẩng đầu đối mặt với Giang Triệt. Cô cắn môi ra sức đẩy, nhưng hoàn toàn không dám đẩy mạnh.
 
Hai người dán vào nhau rất chặt, hơi thở phả vào cổ, khắp nơi đều là mùi vị mập mờ, ngay cả đường cong cơ thể của nhau cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
 
Chu Vưu cố gắng di chuyển, nhưng cô càng động cơ thể bên trên càng tiến lại gần hơn, cô không dám nhúc nhích nữa, chỉ tức giận kêu lên, “Giang Triệt! Anh thả tôi ra!”
 
Giang Triệt ngừng lại, “… Em gọi tôi là gì?”
 
Trong cơn tức giận gọi tên anh, Chu Vưu không đủ can đảm gọi lại một lần nữa, lập tức im lặng.
 
“Em gọi lại một lần nữa, tôi sẽ cho em đi.”
 
“…”
 
Thần kinh.
 
Giằng co nửa phút, vẫn là Chu Vưu khuất phục, khe khẽ kêu, “Giang… Giang… Triệt…”
 
Giọng nói của cô có một chút mềm mại, uất ức, dám giận nhưng không dám nói.
 
Giang Triệt nói lời giữ lời, nhanh chóng buông cô ra.
 
Có được tự do, Chu Vưu vội vã kéo giãn khoảng cách hai ba mét với anh, cả người vô cùng căng thẳng, lập tức tiến vào tư thế phòng bị.
 
Giang Triệt lười biếng đứng đó, nhìn cô.

 
Chu Vưu né tránh ánh mắt của anh.
 
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Chu Vưu vẫn quyết định nói rõ ràng với anh, mặc dù trong lúc cất lời giọng nói của cô có chút run rẩy không dễ dàng nhận ra được.
 
“Tổng giám đốc Giang, tôi xin lỗi, tôi thật sự… hơi sợ anh. Thật ra tôi không sống ở đây, tôi sống ở tiểu khu đối diện, anh đưa tôi về nhà mà tôi lại nói dối anh, thật sự rất xin lỗi.”
 
“Nhưng… Tôi cũng thật lòng hy vọng, chúng ta không cần có quá nhiều… tiếp xúc không cần thiết như vậy.”
 
“Tổng giám đốc Giang hẳn phải biết, các cô gái làm trong ngành quan hệ công chúng sẽ bị chỉ trích rất nhiều, cũng có rất nhiều người nhìn cái nghề này bằng ánh mắt sắc dục, tôi không muốn bị người ta coi như một nữ nhân viên quan hệ công chúng trong tối, dựa vào quan hệ không sạch sẽ để leo lên vị trí cao, giành được tài nguyên.”
 
“Đêm đó ở Dubai… tôi thật sự, tôi thật sự rất hối hận. Cho nên tổng giám đốc Giang có thể xem như… chưa từng có chuyện gì xảy ra được không, xin anh.”
 
Cô cúi đầu thật thấp.
 
Điều này khác với những gì Giang Triệt tưởng tượng.
 
Cô không giận dữ trách mắng anh, cũng không phẫn nộ giống như con sư tử nhỏ chẳng còn gì để mất. Cô chỉ thành thật, thậm chí là nhún nhường… cầu xin anh.
 
Trong một lúc anh chẳng biết phải nói gì, cũng không biết hành vi tình cờ vượt quá giới hạn của mình đã gây ra cho cô nhiều rắc rối lớn như vậy.
 
Rất lâu sau, anh nói: “Tôi hiểu rồi, cô Chu.”
 
“…”
 
Chu Vưu hơi giật mình, cô không ngờ Giang Triệt lại dễ nói chuyện như vậy.
 
Cô cúi người chào, nói lời tạm biệt lịch sự mà xa cách, “Vậy tôi đi trước, tạm biệt, tổng giám đốc Giang.”
 
Nói xong, cô lui về sau hai bước, xoay người đi về phía tiểu khu đối diện.
 
Nhìn theo bóng lưng của cô biến mất, Giang Triệt mở cửa lên xe, tâm trạng có chút buồn bực không giải thích được.
 
Anh châm một điếu thuốc, ngậm lấy nhưng không hút.
 
Vừa rồi sau khi chiếc xe nát này dừng lại, đột nhiên không đi được nữa. Anh dừng ở bên ngoài tiểu khu gọi điện thoại cho người tới đón, nhưng lại vô tình vạch trần việc cô nói dối địa chỉ.
 
Anh cho rằng đã rất tệ rồi.
 
Không ngờ rằng sẽ càng tệ hơn.
 
“Ầm!”
 
Anh ngã xuống tay lái.
 
Màn đêm dài và sâu thẳm, ngay cả ánh trăng cũng bị tầng mây xám che khuất.
 
Trong không khí có mùi thuốc lá.
 
--- 
 
Ngày hôm sau trời trong.
 
Sau khi giải quyết xong một đống dự án, lại ngả bài phân rõ giới hạn với vị tổng giám đốc Giang kia, cuối cùng Chu Vưu cũng có một giấc ngủ ngon lành.
 
Tỉnh dậy tắm rửa, trang điểm nhẹ, thay áo sơ mi và váy, bước lên đôi giày cao gót, cô lại là một nhân viên chăm chỉ trong văn phòng CBD.
 
Quan hệ công chúng là một nghề có độ tự do tương đối cao, lúc không có case, cả buổi sáng không đến công ty cũng không có vấn đề gì.
 
Tuy nhiên, Chu Vưu vẫn phải viết một bản tổng kết về sự kiện lần này của Giang Tinh cho nên không thể lười biếng.
 
“… Tôi cảm thấy anh ấy đẹp trai hơn Trần Tinh Vũ rất nhiều, mà lại còn có khí chất của một lãnh đô nam?”
 
“Lãnh đô nam là gì?”
 
“Chính là lạnh lùng, lạnh lùng, ngoài ra còn có chút đẹp trai lưu manh? Cũng không phải lưu manh… Nói thế nào nhỉ… Nói chung cũng không hẳn hoàn toàn lạnh lùng mà còn có chút bất cần nữa.”
 
“Khí chất quả thật rất đặc biệt, không gạt cô đâu, lần đầu nhìn thấy tôi còn tưởng anh ấy là một ngôi sao. Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Giang Tinh có một ông chủ như vậy, đẹp trai thế này anh ấy có thể tự mình làm người đại diện luôn rồi.”
 
“Có lẽ là do khiêm tốn, tôi tìm người bên Giang Tinh hỏi thăm, cô ấy nói Giang Triệt cũng không quản quá nhiều việc, mặc dù cộng tác với Trần Tinh Vũ nhưng công ty về cơ bản đều là Trần Tinh Vũ phụ trách, anh ấy chủ yếu thích tham gia vào nghiên cứu phát minh trang thiết bị, không thích xã giao.”
 

“Ôi, đúng là đẹp trai! Nhưng tại sao cô lại nhiều chuyện như vậy! Còn tìm người bên Giang Tinh thăm dò, không phải cô để ý Giang Triệt đấy chứ?”
 
“Để ý thì sao, những người để ý anh ấy nhiều lắm, làm sao mà anh ấy nhìn trúng tôi được chứ! Mọi người đều thích cái đẹp, tôi cũng chỉ nhiều chuyện một chút, thật là… Lười nói với cô quá.”
 
“Đừng mà, dù sao cũng không có việc gì, nói chuyện chút đi…”
 
Đồng nghiệp đang buôn chuyện say sưa, Chu Vưu lặng lẽ viết báo cáo.
 
Lúc đầu cô còn viết rất nghiêm túc, không biết chuyện gì xảy ra, đang viết “Giang Tinh” lại vô thức gõ thành “Giang Triệt”.
 
Nói đến cũng lạ, tối qua lúc Giang Triệt bảo cô gọi lại tên mình một lần nữa, không hiểu sao trái tim cô lại hẫng một nhịp.
 
Cũng chỉ là một khoảnh khắc, nhưng buổi sáng lúc chen chúc trên tàu điện ngầm, cô vẫn không tự chủ được hồi tưởng lại.
 
“Này, Tiểu E, tại sao tới hôm nay cô mới đi làm, cô lười quá rồi đấy!”
 
Đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên kêu lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
 
Chu Vưu ngẩng đầu, thấy Tiểu E nên cũng cong môi chào hỏi cô ấy, “Chào buổi sáng, em muốn uống cà phê không? Chị đang định đi lấy nước.”
 
“Không cần không cần.”
 
Tiểu E lắc đầu như trống bỏi, sắc mặt có chút kỳ quái.
 
Chu Vưu nhạy cảm nhận ra sự bất thường của cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu E, em vẫn khỏe chứ? Chị cảm thấy sắc mặt của em không tốt lắm.”
 
Tiểu E tiếp tục lắc đầu, “Không có… Có thể là gần đây chuyển nhà, em hơi mệt.”
 
Gần đây Tiểu E có nói với cô là sẽ chuyển nhà, Chu Vưu gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy tự đi lấy nước cho mình.
 
Thấy Chu Vưu rời đi, đôi vai căng cứng của Tiểu E gục xuống, âm thầm thở phào một hơi.
 
Đồng nghiệp bên cạnh thuận miệng hỏi: “Tiểu E, trước đó em sống ở Khang Gia Viên phải không? Chỗ đó hơi xa, em chuyển đi đâu?”
 
“Hoa Đình Nhã Quận, cũng là thuê chung với người khác.”
 
“Hoa Đình Nhã Quận à, này, chị nhớ Zoe cũng ở gần đó, em ấy ở Nguyệt Thủy Minh Đô… Nguyệt Thủy hình như ở đối diện Hoa Đình, rất gần.”
 
Tiểu E miễn cưỡng gật đầu, đột nhiên chuyển sang chủ đề khác, không muốn nói tới việc này.
 
Cũng may các đồng nghiệp cũng không để ý.
 
Suốt cả ngày, Tiểu E thỉnh thoảng thất thần liếc nhìn bóng lưng của Chu Vưu.
 
Suốt cả đêm qua cô ngủ không ngon giấc bởi vì thật sự không ngờ rằng mới dọn nhà ngày thứ hai đã bắt gặp cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy ------
 
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, cô ngồi xe đồng nghiệp trở về.
 
Buổi tối ở nhà xem chương trình tạp kỹ một chút, phát hiện bà dì cả của mình ghé thăm, thế là cô đi ra cửa, đến siêu thị bên ngoài tiểu khu mua băng vệ sinh.
 
Sau đó, trên đường về, cô không thể tin được lại nhìn thấy vị tổng giám đốc Giang của Giang Tinh… Đè Chu Vưu lên thân xe…
 
Chiếc Bugatti của Giang Triệt quá phô trương, trên đường trở về các đồng nghiệp còn thảo luận về nó.
 
Về phần Chu Vưu, làm việc với nhau lâu như vậy có thể thấy thân hình cô ấy bình thường đến mức không thể bình thường hơn, huống hồ cô ấy còn đang mặc áo phông của sự kiện marathon.
 
Bóng đêm quá dày, hai người họ cách nhau lại quá gần, cô không dám đi lên phía trước, đành phải trốn ra sau gốc cây, không dám thở mạnh lén lút nhìn, chẳng biết có phải bọn họ đang hôn nhau không.