Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 4: Cậu mau câm miệng lại đi




? Edit: Lạc Đình.

Vu Nhân không chỉ xuất bản tiểu thuyết mà còn viết bản thảo dài kỳ cho chuyên mục của tạp chí <>.

<> là ấn phẩm văn học và nghệ thuật hàng đầu trong nước. Biên tập viên kết nối với Vu Nhân tên là Ngụy Tử Thức, hầu như tháng nào cũng đến tận cửa giục bản thảo một lần.

Bệnh trì hoãn không phải chỉ dành riêng cho giới tác giả nhưng phần lớn các nhà văn đều có thói quen không thể vượt qua là "Tôi không thể viết được gì trước hạn chót nộp deadline".

Lâu ngày, Quan Tầm trở thành người thường xuyên nhắc nhở bà mẹ nhà mình nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

"Họ Ngụy giục như đòi mạng ấy, không cần phải nhắc mẹ đâu."

Xác định bản thảo đã được lưu, bà trở lại giường tiếp tục xem phim, đột nhiên nhớ ra bèn hỏi một câu, "tiền tiêu vặt của hai đứa vẫn đủ dùng chứ?"

Bà không nhớ nổi lần trước đưa tiền tiêu vặt cho bọn trẻ là khi nào.

"Đủ."

Cậu thuận miệng trả lời xong thì đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhắc, "xem hai tập là được rồi, đi ngủ sớm chút."

Cậu trở về phòng của mình, tắm xong bèn ngồi vào bàn học bật đèn, rút một quyển từ chồng sách bổ trợ bên cạnh ra xem.

<<50 bài thơ cổ nhất định phải thuộc nằm lòng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.>>

"..."

Cậu hít một hơi thật sâu, mở sách lật trang đầu tiên.

Từng hàng chữ vuông lít nhít lọt vào tầm mắt. Ba phút sau, cậu gập sách đặt về chỗ cũ.

Có lẽ khi mua chính là lúc lòng hiếu kỳ của cậu đạt đến đỉnh điểm. Cậu thầm nhủ, không sao, tối mai mình sẽ thử lại.

Ngày mai lại ngày mai, còn rất nhiều ngày mai mà.

Thành công thuyết phục bản thân từ bỏ kết hoạch học tập của hôm nay, cậu tắt đèn ngã lên giường, mở điện thoại, nhận được tin nhắn là hai hóa đơn nhận hàng từ chuyển phát nhanh của khu nhà.

Cậu mở app bên vận chuyển liếc thử. Một là cốc giữ nhiệt cậu đặt mấy ngày trước, cái còn lại là rượu vang nổ cậu mua cho mẹ.

Những năm gần đây, dưỡng sinh đều là người trẻ tuổi, người lớn tuổi mới tu tiên*[1] cày phim uống rượu nhảy disco tất cả đều chơi đến high.

*[1]: 修仙 (xiūxiān: tu tiên): ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người thích thức khuya.

Phòng cách âm rất tốt, cậu không nghe thấy tiếng mẹ mình vì xem phim cẩu huyết mà rơi nước mắt. Đêm khuya thanh vắng, cậu nằm trên chiếc giường đơn của mình tiếp tục nghịch điện thoại.

Từ khi có trí nhớ đến nay cậu chỉ có thể ngủ một mình. Trong phòng chỉ có thể có tiếng thở của chính mình, nếu có thêm người khác thì cậu không thể ngủ được, ngay cả mèo cũng không được.

Vì vậy, mèo của cậu, quanh năm đều ngủ cùng phòng với em gái cậu. Rõ ràng là mèo của cậu, nhưng lại không được hoàng thượng*[2] ưu ái.

*[2]: Nguyên tác là 主子 có nghĩa là vương tử/ chủ nhân/ chủ tử nhưng mình thấy để thế nó hơi kỳ nên đổi thành hoàng thượng như bên mình nhớ.

Trước mặt hoàng thượng, con nhỏ Quan Đồng đó còn được sủng ái hơn cậu nhiều.

Trong lòng cậu oán trách một trận, lại bắt đầu tính toán đồ ăn và đồ ăn vặt của hoàng thượng đã hết hay chưa, có cần mua thêm không. Cậu chuyển sang phần mềm thanh toán, thuận tay mở ra để kiểm tra số dư.

Sau khi chuyển nhà, tiều tiên vặt của hai anh em Quan Tầm đều nhiều gấp ba bốn lần bạn cùng lứa. Kỹ năng sống của Vu Nhân không tỉ lệ thuận với tuổi tác của bà, do đặc thù công việc luôn phải thức đêm đuổi bản thảo, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, đảo lộn sáng tối nên thường xuyên không phân biệt được sáng chiều.

Bà cũng không nhạy cảm với ngày tháng. Đôi khi quên mất bản thân mình đã phát tiền tiêu vặt, một tháng phát hai ba lần.

Cậu không có sở thích tiêu dùng đặc biệt nào, cũng không thích chuyện đổ tiền vào game. Cứ như vậy, số dư trong tài khoản của cậu cũng dư được một khoản không nhỏ.

Cậu dự định khi tốt nghiệp sẽ dùng số tiền này đi chơi một vòng nhưng vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu.

Trở lại màn hình chính, cậu lại đăng nhập pp từ thư mục ẩn sâu trong điện thoại, kiểm tra xem tin nhắn mình gửi cho Eva đã được hồi âm hay chưa.

Tin nhắn chưa đọc. Cậu nghĩ chuyện này quá bình thường, dù sao theo tần suất tán gẫu mọi khi thì lần nói chuyện tiếp theo của hai người ít nhất phải sau 2 tuần.

Thoát khỏi giao diện người dùng, cậu kéo pp thả ra màn hình chính rồi chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai thức dậy lại có một học sinh ba tốt mới toanh.

Cậu liếc thời gian ở góc bên phải điện thoại, qua 0h từ lâu rồi.

Hóa ra đã là "ngày mai" rồi.

**

Tiết tự học buổi sáng, lão Lưu chủ nhiệm lớp tuyên bố sẽ xếp lại chỗ ngồi lần thứ nhất của học kỳ mới.

Trong suốt thời gian giải lao giữa giờ buổi sáng, hầu như chủ đề thảo luận trong lớp đều là mọi người muốn ngồi chỗ nào, muốn ngồi cùng bàn với ai.

"Danh sách thành tích đã có rồi, lão Lưu nói trước khi tan tiết tự học buổi tối 10 phút sẽ xếp lại chỗ ngồi đấy."

Tan học, trong lớp ầm ĩ hẳn lên, Chu bác quay lại hỏi, "cậu định ngồi đâu?"

"Chỗ cũ."

Quan Tầm không ngẩng đầu, viết nhanh từng dòng công thức lên giấy nháp, kiểm tra và tính toán các bài tập còn lại sau tiết học vật lý vừa rồi.

"Lần này cậu thi khá tốt."Chu Bác nói, "tốt hơn tôi."

Quan Tầm: "quá khen quá khen."

Khối 11 ban tự nhiên có gần 1000 học sinh, Quan Tầm xếp thứ 98 trong kỳ thi cuối kỳ, trong lớp xếp thứ ba từ dưới lên.

Tiến bộ hai bậc, trong giờ toán còn được lão Lưu khen ngợi mấy câu trước lớp.

"Cậu vẫn muốn ngồi bàn cuối à?"

Xác định nguyện vọng của cậu, Chu-người kế nhiệm vị trí thứ nhất từ dưới lên-Bác lập tức nói, "Kể ra cũng khá tốt, hiện tại vị trí kia trả lại cho tôi."

Cậu ta vô cùng yêu thích vị trí áp chót từ dưới lên sát tường kia. Chủ yếu là bởi vì trong giờ vẫn có thể đọc tiểu thuyết, giờ tự học có thể lén lút ăn vặt nghịch điện thoại mà không bị thầy cô đi kiểm tra lớp học phát hiện.

Giải quyết xong đề bài cuối cùng, Quan Tầm đóng nắp bút chậm rãi xoay eo, vặn mở bình giữ nhiệt trên bàn.

"Tôi là viên gạch ở hàng cuối cùng, không thể tiến lên phía trước một cách dễ dàng được."

Thổi hơi nước nóng bốc ra từ trong bình, cậu chậm rãi nói.

"Không thành vấn đề."

**

Khi cùng nhau đi ăn trưa ở căng-tin, Lâm Khải Phong cũng nhắc đến chủ đề này.

"Sáng nay lớp tao xếp chỗ rồi, tao không bị chuyển ổ. Mày thì sao? Bao giờ xếp đấy?"

"Tiết tự học tối nay."

Quan Tầm một đũa tiếp một đũa, tỉ mỉ lựa hành lá từ món thịt xào bỏ ra ngoài, chất ở một góc khay.

Biết tiếp theo y định hỏi gì, cậu bèn ra chiêu trước: "tao vẫn ngồi chỗ cũ."

"Mày không thể tiến ra phía ngoài một chút được à." Y buồn bã thở dài.

Hầu như mỗi lần xếp chỗ y đều cằn nhằn một lần như vậy: "cách cửa xa như thế mỗi lần đi sang tao rất khó gọi mày."

Ngược lại y nghĩ, thành tích của y cũng không đủ. Quan Tầm lắc đầu nói: "ngồi bên ngoài là đợi thầy cô đi kiểm tra bắt à?"

"Mày sợ cái gì." Lâm Khải Phong hỏi, "trong giờ mày truyền giấy hay nghịch điện thoại hả?"

"..."

Đều không phải. Cậu ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện ra hiện tại trên lớp cho dù nghe giảng thế nào cũng không vào, hình như đa phần là thất thần.

Ồ, bất tri bất giác lại tiến gần thêm một bước tới mục tiêu học sinh ba tốt.

Hôm nay cũng là một ngày tuyệt vời.

"Tao nảy sinh tình cảm sâu đậm với cái bàn đấy, không chuyển đi được."

Lựa hành xong, cậu đặt đũa xuống, mặt không đổi sắc nói, "tao sợ nó không chờ được người hữu duyên hiểu nó như tao, bị ném vào nhà kho nghỉ ngơi dưỡng lão."

"Sao đó thì sao? Nó sẽ bị thanh lý ra ngoài. Rồi sau đó sẽ bị những người không biết quý trọng coi là đồ bỏ đem chẻ ra nhóm lửa..."

"Như vậy nó sẽ mất đi giá trị ban đầu của mình rồi."

Vừa nói, nét mặt cậu dần hiện lên vẻ xót xa và thương tiếc.

"Mày cũng biết đấy, người thiện lương như tao rất dễ mềm lòng. Không chịu nổi loại lãng phí này..."

"Mày mau câm miệng lại đi." Lâm Khải Phong không chịu được nói, "không chuyển ổ thì không chuyển, ăn cơm."

Quan Tầm: "oke."