Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 96: Cô do dự rồi?




“Tôi, tôi hiểu rồi.” Mẫn Mẫn khẽ gật đầu, “Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. “Ừ, như thế mới đúng chứ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cô.” Lạc Vận Nhi nhét tấm chi phiếu một trăm ngàn tệ vào trong tay Mẫn Mẫn, căn dặn: “Nhớ kỹ đấy, sáng sớm hôm sau, tôi muốn nhìn thấy Diệp Vãn Ninh ở trong phòng đọc sách” “Cô...cô nói là...?” “Không sai, tôi muốn cô đưa Diệp Vãn Ninh đến phòng đọc sách, tôi muốn cô ta nhìn thấy một màn này!” Tất cả, đã được cô ta trù tính từ sớm, mục đích chính là để vĩnh viễn trừ đi mối tai họa trong lòng cô ta! “Tôi... “Sao nào? Cô do dự rồi?” Nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự không quyết của cô ta, Lạc Vận Nhi có chút không vui.

Mẫn Mẫn khổ sở, muốn thử cầu xin Lạc Vận Nhi lần nữa,“Tôi...cô Lạc, có thể đừng... “Đừng?” Lạc Vận Nhi cười lạnh, “Cô không có tư cách nói không với tôi, cô càng không có tư cách từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi, có hiểu không?” “Tôi...hiểu rồi.” Mẫn Mẫn cúi gục cằm, giống như là đã chấp nhận số mệnh, vào lúc cô đồng ý làm việc đầu tiên, thì đã định trước cô không thể quay đầu được nữa, cô chỉ có thể thầm nói trăm ngàn lần thậm chí hàng vạn lần lời xin lỗi với Diệp Vãn Ninh! Nhưng cho dù nói nhiều lời xin lỗi hơn nữa thì có tác dụng gì? Cô làm việc thay Lạc Vận Nhi, thì định sẵn sẽ mang đến tổn thương cho thiếu phu nhân! “Rất tốt, đi đi, tôi mong chờ vào thể hiện của cô, cô phải nhớ lấy, bố mẹ và em trai cô, sống hay chết, sướng hay khổ, đều phụ thuộc hết ở cô.” Vào lúc Mẫn Mẫn cầm lấy khay đựng đồ chuẩn bị quay người rời đi, Lạc Vận Nhi lại cất giọng cảnh cáo cô lần nữa.

Mẫn Mẫn rõ ràng là rất hoảng hốt... biết rằng đây chính là lời cảnh cáo của Lạc Vận Nhi dành cho cô.

Cô nắm chặt bình thủy tinh nhỏ trong lòng bàn tay, khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rõ, bờ vai vẫn đang run rẩy: “Tôi nhớ rồi, cô Lạc, cô yên tâm đi, cũng mong cô đừng ra tay với người nhà tôi” “Chỉ cần cô làm tốt nhiệm vụ được giao, ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không đụng đến một cọng tóc của người nhà cô, tôi có thể đảm bảo với cô chuyện này” Lạc Vận Nhi lộ ra nụ cười hài lòng, bây giờ cô ta đang cần đến con cờ, một con cờ để cô ta có thể lợi dụng.

Mẫn Mẫn soải bước rời khỏi phòng ngủ, cô cắn chặt môi dưới như là đang muốn cắn rách nó vậy, cô không lập tức đi làm việc, mà xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Viết một bức thư xong, đặt tấm chi phiếu và bức thư vào phong bì, sau đó lại kẹp phong bì vào quyển nhật ký, rồi khóa ngăn kéo lại....

Mẫn Mẫn đi vào vườn thì nhìn thấy Diệp Vãn Ninh đang gọi điện thoại, lập tức cung kính kh người chào hỏi, “Thiếu phu nhân.

Diệp Vãn Ninh mỉm cười khẽ gật đầu tỏ ý, Mẫn Mẫn hổ thẹn cúi đầu rời đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Diệp Văn Ninh. Nhìn dáng vẻ vội vã của cô bé, Diệp Vãn Ninh cảm thấy rất khó hiểu, Mẫn Mẫn sao thế nhỉ?

Vào lúc cô đang suy nghĩ, Hạ Nghi Tâm ở đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Alo? Alo? Văn Ninh! Cậu có nghe tớ nói không đấy?”

Tiếng kêu la của Hạ Nghi Tâm kéo cô ra khỏi mạch suy nghĩ, "Nghi Tâm, vừa nãy tớ hơi thất thần... vì thế “Phụ nữ mang bầu đều như thế à?” Hạ Nghi Tâm lập tức trêu chọc: "Được rồi được rồi, tớ nói lại lần nữa! Tớ nói, mấy mẫu thiết kế mà cậu sửa, được các giám đốc thiết kế duyệt hết rồi!”