Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 93: Đồ Đàn ông mặt dày




“Kỷ Trình Hạo, anh ra đây với tôi.” “Nghi Tâm... Mẹ Hạ nhìn dáng vẻ tức giận của con gái, lập tức lên tiếng: “Sao có thể nói năng như thế?” “Mẹ, con phải nói chuyện rõ với anh ấy, chỉ một lần... một lần thôi.." Hạ Nghi Tâm quay đầu nhìn mẹ với vẻ đáng thương, sau đó lại quay đầu nhìn Kỷ Trình Hạo, lập tức biến thành dáng vẻ tức giận hầm hầm!

Không cho thanh minh, Hạ Nghi Tâm kéo Kỷ Trình Hạo đi về phía vườn, thẳng đến nhà kính, Hạ Nghi Tâm mới thả bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay anh ra “Sao anh lại đến nhà tôi? Lại còn thân thiết với bố mẹ tôi như thế! Anh rốt cuộc có mưu đồ gì?”

Kỷ Trình Hạo đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã trả lời: “Vừa nãy bác trai cũng đã nói rất rõ ràng rồi, anh đến sân bay đón họ. “Rõ ràng là bảo tài xế đi đón bay, sao đột nhiên lại đổi thành anh?” Hạ Nghi Tâm quả thực tức giận đến sắp nổ tung rồi, người đàn ông này rốt cuộc là đã cho bố mẹ cô ăn bùa mê thuốc lú gì? “Tại sao không thể đổi thành anh? Anh để cho tài xế nhà em nghỉ ngơi một ngày không tốt sao?” Kỷ Trình Hạo nói năng hùng hồn, Hạ Nghi Tâm nghe thấy chỉ muốn đánh anh một trận! “Đương nhiên là không tốt, ai cho anh quyền tự ý cho tài xế nhà tôi nghỉ phép?”

Kỷ Trình Hạo lại rất thích nhìn dáng điệu tức giận bây giờ của cô, "Bây giờ không có quyền, sau này cũng có.” “Anh!” Hạ Nghi Tâm chỉ ngón tay vào Kỷ Trình Hạo, “Anh là đồ vô lại, anh tốt nhất là rời khỏi nhà tôi ngay lập tức, đừng xuất hiện trước mặt bố mẹ tôi nữa!” “Đương nhiên là không được, bởi vì anh... chuẩn bị... theo đuổi em!” “Theo đuổi tôi?” Hạ Nghi Tâm hơi sững sờ, “Anh lên cơn điên gì đấy? Hay là thời tiết hôm nay quá lạnh nên làm não anh đông cứng rồi?”

Kỷ Trình Hạo nghe thấy giọng điệu thô lỗ của cô nhưng cũng không cãi lại, anh chính là thích cô chân thật như vậy, “Nhìn thấy em liền tan ra, cho dù là đông cứng cũng lập tức tỉnh táo lại.

Nghe mấy lời mùi mẫn của anh ta, Hạ Nghi Tâm lập tức nổi hết da gà, “Tôi nhìn thấy anh thì cảm thấy cực kỳ lạnh, tôi cảm thấy mình sắp bị đông đá rồi!” “Anh có thể sưởi ấm cho em, cục cưng bé nhỏ của anh... Kỷ Trình Hạo lập tức ôm lấy cô vào lòng! Những lời sến sẩm giống như tĩnh điện, cọ xát làm Hạ

Nghi Tâm dựng tóc gáy

Tại sao cô lại có cảm giác bụng dạ cồn cào?! Nguyên nhân chính là bị người đàn ông này làm cho buồn nôn! “Tóm lại, em sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của đại tình thánh là anh đâu.” Kỷ Trình Hạo rất có lòng tin đối với chuyện theo đuổi con gái! “Đồ vô lại nhà anh! Vô liêm sỷ! Đồ Sở Khanh! Anh thả tôi ra nhanh!” Nói gì đi nữa, cô cũng là con gái, sức lực không thể địch nổi một người đàn ông cao một mét tám lắm như anh! “Cứ mắng thỏa thuê đi, anh không tổn thương đầu, công kích bằng ngôn ngữ của em đối với anh cũng chỉ như muỗi đốt, bởi vì da mặt của anh rất dày “Đồ đàn ông mặt dày!” Hạ Nghi Tâm tức giận trực tiếp mở miệng cắn một miếng vào bờ vai anh!

Sự đau đớn làm Kỷ Trình Hạo không thể không thả cô ra!

Hạ Nghi Tâm lại giẫm mạnh lên giày da của anh lần nữa, sau đó đắc ý lùi ra sau mấy bước! “Hừ, đồ đàn ông mặt dày! Có quan hệ tốt với gã rắm thổi Lục Thừa Tiêu, đặc biệt là đàn ông, thì đều không phải là loại đàn ông tốt đẹp gì! Đương nhiên, ngoại trừ anh tôi!” Hạ Nghi Tâm làm mặt quỷ với Kỷ Trình Hạo, “Anh ta đối xử với bạn tôi như thế, con người anh ta chắc chắn chẳng ra gì, không cần nghĩ cũng biết, con người anh cũng mục nát không kém bao nhiêu!”

Người phụ nữ này mắng người vẫn còn nhớ loại trừ người nhà mình ra! “Tại sao lại bỏ anh em ra ngoài? Anh và cậu ấy cùng với Lục Thừa Tiêu đều rất thân thiết, nếu như anh và Lục Thừa Tiêu không phải là người tốt, thì anh em cũng không ngoại lệ” “Anh tôi không gần nữ sắc, bố mẹ tôi đều rất sốt ruột Nếu như không phải là không làm gì được anh tôi, cũng sẽ không quay ra đối phó với tôi! Nhưng nguyên nhân chính là, anh ấy là anh tôi, vì thế tuyệt đối không thể là gã đàn ông tôi được!” “Vậy anh cũng không phải là gã đàn tồi!” Kỷ Trình Hạo lập tức phủ nhận cách nghĩ của Hạ Nghi Tâm vừa nãy.

Hạ Nghi Tâm tức giận hừ hừ hai tiếng, "Tôi thấy anh chính là thế!”

Kỷ Trình Hạo lắc ngón tay, tỏ ý ý kiến của cô là sai lầm, “Bởi vì anh là tình thánh, sao có thể là gã tồi được?” “Đồ vô lại! Anh mà là tình thánh! Anh là cầm thú mới đúng!” “Anh chính là vô lại, em là chú chó nhỏ, chúng ta là một đôi!” Kỷ Trình Hạo rất thích tính cách của cô!

Hạ Nghi Tâm ửng đỏ hai má, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu nhượng bộ, “Ai là một đôi với anh? Anh mới là chó nhỏ!” “Em cắn anh còn không phải là chú chó nhỏ?” Bả vai anh đến bây giờ vẫn còn hơi đau đấy... “Được thôi, tôi là chú chó nhỏ, vậy tôi sẽ tiếp tục cắn anh, cắn chết anh thì thôi!” Nói xong, Hạ Nghi Tâm lập tức chạy lên chuẩn bị cắn anh tiếp.

Kỷ Trình Hạo nhìn thấy hành động của cô, người phụ nữ này sao lại rằng nhọn miệng bén như vậy, cắn một miếng, chắc bả vai anh sẽ chảy máu mất! Anh lập tức lên tiếng cảnh cáo, “Anh cũng biết cắn người đấy!”

Kết quả là hai người lại tranh chấp với nhau, đều mở miệng chuẩn bị cắn! Trong nháy mắt dường như đều trở thành chú chó nhỏ vậy... “Khụ khụ... Bố Hạ mẹ Hạ nhìn thấy bộ dạng lúc này của hai người, hiểu nhầm rằng hai người đang thân mật, “Chồng à, hình như chúng ta đến không đúng lúc." Mẹ Hạ vốn lo lắng con gái sẽ cãi nhau với Kỷ Trình Hạo, nhưng lại không ngờ rằng lại nhìn thấy hình ảnh hai đứa đang thân mật. “Đúng rồi, chúng ta đi trước đi “Thân mật cái gì chứ? Bố mẹ, bố mẹ hiểu lầm rồi!” “Bác trai bác giá... thật ngại quá... Kỷ Trình Hạo lập tức chặn lại những lời giải thích của Hạ Nghi Tâm, chìa tay ôm lấy vòng eo thon mảnh của cô, “Cháu và Tâm Tâm chỉ là đang trêu đùa thôi, để các bác chế cười rồi a!” “Không đâu không đầu, các con cứ tiếp tục đi, bố mẹ không làm phiền nữa” Mẹ Hạ vô cùng hy vọng con gái mình có thể trở thành một đôi với Kỷ Trình Hạo!

Bố Hạ cũng hài lòng gật đầu, “Nghi Tâm, đưa Trình Hạo đi dạo đi nhé, hai con có thể trò chuyện, bố và mẹ con cũng đi nghỉ trước đây, đợi đến bữa tối, anh con trở về, chúng ta lại tụ tập lại.” “Bố...mẹ." Nhìn bố mẹ quay người lập tức rời đi, Hạ Nghi Tâm bất đắc dĩ gào khóc thảm thương, “Bố mẹ... bố mẹ đừng đi mà!” “Nghi Tâm, nhanh đi chơi với Trình Hạo, bố mẹ đi nghỉ đây. Mẹ Hạ lập tức căn dặn con gái, sau đó rời khỏi nhà kính với bố Hạ.