Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 85: Nhất định phải đánh




Ôi! Sáng sớm, có phải mình thấy thứ gì không nên thấy rồi không?

Hạ Nghi Tâm xách đồ ăn sáng đi vào phòng bệnh, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lục Thừa Tiêu thấy Hạ Nghi Tâm vào phòng, quay đầu nhìn Diệp Vãn Ninh vẫn đang ngủ.

Anh ngồi dậy có chút mất bình tĩnh nhìn Hạ Nghi Tâm đang làm phiền bọn họ.

Hi, tổng giám đốc Lục.

Hạ Nghi Tâm thấy Lục Thừa Tiêu ngồi dậy, cũng may hôm qua bọn họ chỉ đắp chăn bông ngủ đơn thuần! Nếu không chắc chắn mắt cô sẽ lên nẹo rồi!

Chào.

Lục Thừa Tiêu lạnh lùng đáp.

Vậy tôi để đồ ăn sáng ở đây, tối qua cậu ấy lo đến mất hồn mất vía, may mà anh không có gì đáng ngại, nhờ anh cho cậu ấy ăn nhiều chút, đừng để cô ấy lại thiếu máu.

Tối qua cô lo cho anh?

Lục Thừa Tiêu bỗng nhếch khỏe mỗi lên, tối qua, anh thấy gương mặt cô nước mắt giàn giụa, cảm nhận được sự nóng bỏng của nước mắt cô rơi trên tay anh....

Tôi sẽ làm.

Lục Thừa Tiêu gật đầu.

Hạ Nghi Tâm thẳng lưng, chuẩn bị rời khỏi nhưng lại nhớ đến chuyện quan trọng gì đó, cô quay người ngước mắt nhìn lại Lục Thừa Tiêu.

Tổng giám đốc Lục, có những lúc tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, hơn nữa còn là thứ đã qua tay người khác, đừng vì một phút xốc nổi, làm tổn thương người yêu anh, như vậy thực sự sẽ hối hận không kịp đó.

Hạ Nghi Tâm bình thường cười đùa vui vẻ, lúc này lại trở nên vô cùng đáng sợ, trong lời nói của cô có chứa đựng ẩn ý sâu xa.

Thời gian không còn sớm nữa, tôi pahir đi làm trước đây. Hạ Nghi Tâm gật đầu với Lục Thừa Tiêu, rồi cầm chìa khóa xe quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lục Thừa Tiêu nhớ lại lời Hạ Nghi Tâm nói khi nãy, lông mày nhíu chặt... không ngừng suy nghĩ, cô rốt cuộc muốn nói điều gì?

Lạc Vận Nhi vừa về đến biệt thự, thì nghe được chuyện Lục Thừa Tiêu vì Diệp Vãn Ninh mà đỡ dao bị thương!

Anh lại có thể vì cô mà đỡ dao! Lạc Vận Nhi kinh ngạc, lúc lâu vẫn chưa định thần lại được, lúc này các đơn vị truyền thông lớn lại đang đua nhau thông báo sự thật chuyện xảy ra trong bữa tiệc đêm qua, nhưng các nơi đều giải thích giống hệt nhau, nói rằng Lục Thừa Tiêu và Triệu Hạ xảy ra tranh chấp, Triệu Hạ trong lúc tức giận làm ra hành động như vậy, nhưng đối tượng Triệu Hạ nhắm đến tại sao lại là Diệp Vãn Ninh? Tại sao ông ta lại có thể mang dao vào bữa tiệc? Lẽ nào những điều này đều đã có âm mưu từ lâu rồi?

Sự thật thực sự người khác đều không biết, nhưng sự suy đoán của những đơn vị truyền thông lớn cũng đúng đến tám chín phần, tóm lại chính là Triệu Hạ thẹn quá hóa giận, mới làm ra hành động khiến người khác kinh hãi như vậy!

Mẫn Mẫn.

Lạc Vận Nhi thổi cốc trà nóng Mẫn Mẫn vừa bê lên cho cô ta.

Dạ, cô Lạc.

Mẫn Mẫn dừng bước, ngẩng đầu nhìn Lạc Vận Nhi:

Có chuyện gì căn dặn ạ?

Đi chuẩn bị ngao, và một chút nguyên liệu, Vâng, cô Lạc.

Mẫn Mẫn gật đầu, quay người đi vào phòng bếp.

Thím Lý thấy cảnh này, lập tức chặn Mẫn Mẫn đang chuẩn bị đi vào phòng bếp lại:

Mẫn Mẫn.

Thím Lý.

Mẫn Mẫn quay người nhìn Thím Lý:

Có chuyện gì ạ?

Cô bây giờ ngày càng ít nói, ngay cả thím Lý cũng cảm thấy mấy hôm nay cô không ổn.

Mẫn Mẫn, sao dạo này cô nghe lời cô Lạc thế? Lẽ nào cô không biết cô ta đang đối đầu với cô chủ à?

Thím Lý... tôi....

Mẫn Mẫn mặt đầy áy náy, cúi đầu không dám nhìn thím Lý, lúc lâu sau, chỉ có thể nói dối rằng: Thím Lý, tôi, tôi cảm thấy cô Lạc tốt xấu gì cũng là khách cậu chủ dẫn, dẫn về, theo phép tắc chúng ta vẫn không nên bỏ qua, nếu cậu chủ biết chúng ta đối xử với cô Lạc như vậy, chắc chắn sẽ tức giận!

Thím Lý nghe Mẫn Mẫn giải thích, nói như vậy hình như đúng là cũng có lý!

Cô nói quả thực là có lý.

Ừm, vậy thím Lý, tôi.... đi làm việc trước.

Mẫn Mẫn gật đầu với thím Lý, sau đó cúi đầu nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

Thím Lý mặt đầy nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của Mẫn Mẫn, nói:

Đứa trẻ này sao vậy? Sao gần đây cứ kỳ kỳ? Thím Lý, bà ở đây làm gì vậy?

Tiểu Ngư ôm chậu quần áo chuẩn bị đem đi phơi thấy tím Lý đứng im như đang suy nghĩ điều gì đó. Tiểu Ngư à, cô có cảm thấy Mẫn Mẫn gần đây có chút kỳ lạ không?

Thím Lý hỏi Tiểu Ngư bên cạnh.

Chị Mẫn Mẫn ạ?

Phải, con bé này trước đây không ít nói vậy đâu, thấy tâm trạng nó gần đây không được tốt

Tiểu Ngư gật đầu:

Vâng, tôi cũng phát hiện tâm trạng chị Mẫn Mẫn không được tốt, còn về kỳ lạ... hình như tôi không phát hiện ra điều gì!

Lẽ nào mình thực sự nghĩ nhiều rồi?

Thím Lý lẩm bẩm tự nói, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ Hy vọng con bé Mẫn Mẫn không sao thì tốt, nếu không thì thật làm người khác không yên tâm, haiz... Gần đây nhà họ Lục sóng gió liên miên, không biết đến bao giờ mới dừng lại, nếu phía người giúp việc xảy ra chuyện rắc rối gì nữa, thì bà sẽ thấy rất có lỗi!

Nhân lúc Lục Thừa Tiêu và Diệp Vãn Ninh không có ở biệt thự, người giúp việc trong biệt thự cũng đều bận rộn làm việc ở sân và phía sau.

Lạc Vận Nhi lập tức cẩn thận đột nhập vào trong phòng sách:

Bản thiết kế và công nghệ chế tác rốt cuộc ở đâu?

Cô ta nhìn giá sách cao gấp đôi mình, đến giữa giá sách, Lạc Vận Nhi cố hết sức tìm thứ Lang Hiếu muốn. Rốt cuộc ở đâu?

Cô ta đi từ giá sách đến chiếc bàn gỗ đỏ cực lớn, không có thời gian thưởng thức phong cách thiết kế, cô ta nhanh chóng tìm trong ngăn kéo, cũng không tìm thấy bản thiết kế và công nghệ chế tác mà Lang Hiếu từng nói:

Đây là....

Tay cô ta run rẩy từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh.... cô ta kinh ngạc, sắc mặt có chút hoảng hốt: Đây, đây không phải là ảnh chuyến du lịch tốt nghiệp sao?

Sắc mặt của Lạc Vận Nhi thay đổi, lật xem những tấm hình đó:

Sao anh ấy có được những bức ảnh này?

Những bức ảnh này về cơ bản đã nói lên sự việc khi Anh.. anh ấy không phải vẫn đang điều tra chứ? Đã đó! sắp qua hai năm rồi, anh ấy tại sao vẫn còn điều tra? Bây giờ mình đã ở cạnh anh ấy rồi mà!

Lạc Vận Nhi sợ hãi ngồi phịch lên chiếc ghế da, bức hình trên tay rơi xuống bàn gỗ.

Nếu anh biết sự thật chuyện năm đó thì phải làm sao? Anh sẽ không bỏ cô ta mà đi chứ? Hình tượng của cô ta nhất định sẽ bị giảm sút nghiêm trọng! Nhất định cô ta sẽ không còn vị trí trong lòng anh của nữa!

Hơn nữa hiện tại Diệp ẩn Ninh là vợ hợp pháp của nah, cô ta muốn kéo Diệp Vãn Ninh ra khỏi vị trí đó, bắt buộc phải hành động nhanh hơn.

Dựa theo năng lực của Lục Thừa Tiêu, muốn tìm hiểu sự thật chuyện khi đó hoàn toàn không phải chuyện không thể! Nếu để anh biết người thực sự muốn hại người khác là cô ta, mà Diệp Vãn Ninh lại định cứu cô ta, vì sơ suất, mới biến thành Diệp Vãn Ninh được cử lên bờ, còn cô ta lại chịu hết mọi đau khổ!

Nói cho cùng, người hại người khác cuối cùng chính là cô ta! Nếu anh biết tất cả những chuyện này….....

Không, không được! Tuyệt đối không được để anh ấy biết

Lạc Vận Nhi đưa tay nắm chặt thành nắm đấm, cô ta không thể tiếp tục lãng phí thêm thời gian được nữa:

Mình phải đánh nhanh thắng nhanh, sớm giải quyết người phụ nữ hèn hạ Diệp Vãn Ninh đó, sớm khiến cô ta biến mất khỏi cuộc đời của Lục Thừa Tiêu, chỉ có như vậy, mình mới có thể an toàn không việc gì, mới có thể trở thành cô Lục!

Lạc Vận Nhi lập tức đem mấy bức ảnh này thu lại cất vào trong ngăn kéo, nếu đã không tìm thấy thứ Lang Hiếu muốn, vậy có thể chắc chắn một điều, mấy thứ đó không có ở đấy! Nhưng... bản thiết kế và công nghệ chế tác rất cuộc ở đầu được?

Cô ta cẩn thận rời khỏi phòng sách, vừa đến đầu cầu thang, liền thấy Mẫn Mẫn lên tầng. Lạc Vận Nhi ban đầu giật nảy người, sau đó lập tức trấn tĩnh bản thân, nhanh chân bước đến:

Đồ đã chuẩn bị xong rồi à?

Vâng, cô Lạc.

Cô đang tìm cô ta khắp nơi. Lạc Vận Nhi lạnh giọng dặn dò:

Để tôi sử dụng phòng bếp trong hai tiếng nữa.

Vâng, cô Lạc.

Mẫn Mẫn gật đầu, lập tức dặn dò bên dưới. Trời ạ, sao chỗ này bẩn như vậy?

Lạc Vận Nhi đang làm thức ăn, cô ta mưa không tới mặt nắng không tới đầu, thứ duy nhất biết làm chỉ là canh ngao mà thôi, ai biết đám rau này lại bẩn như vậy? Còn phải nhặt rau nữa!

Ngoài phòng bếp, nghe thấy tiếng hét truyền tới, thím

Lý bất lực lắc đầu: Nhìn bộ dạng của cô ta, sao hợp làm chuyện này chứ?

Nói mà, trước kia cô chủ đều làm rất giỏi, đổi lại cô ta, liền trở nên quá kích như này.

Người làm bên cạnh gật đầu đồng ý.

Xuống làm việc hết đi, kệ cô ta. Vâng, thím Lý.

Thím Lý và người làm lần lượt rời đi, mỗi người đều làm việc của mình.

Ai da, sao bẩn thế này!

Trong phòng bếp, lại nghe thấy giọng oán thán của Lạc Vận Nhi truyền đến, cô ta đưa tay đẩy cửa kính phòng bếp, bảo:

Mẫn Mẫn, vào rửa giúp tôi nguyên liệu.

Vâng.

Mẫn Mẫn không dám kháng cự mệnh lệnh của Lạc Vận Nhi, chỉ đành vào phòng bếp làm theo những việc cô ta dan.

Lạc Vận Nhi nhỏ tiếng, nhẹ nhàng nói:

Cô phải biết điều chút, lời bọn họ nói tôi đều nghe thấy cả, tôi sẽ khiến bọn họ khổ sở! Còn về cô, làm cho tốt việc của mình, đừng khiến tôi không vui, nếu không kết cục của cô còn thảm hơn cả bọn họ đấy!

Vâng, tôi hiểu rồi, cô Lạc

Mẫn Mẫn nào dám nói một tiếng không, tính mạng của cả nhà cô đều nằm trong tay Lạc Vận Nhi.

Cô chỉ có thể đem tất cả cảm xúc nuốt vào trong bụng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!

Chuẩn bị xong bữa tối hoàn hảo đặt vào trong hộp, sau đó để canh ngao vào bình giữ nhiệt bên cạnh, tất cả những thứ chuẩn bị xong lại đặt vào trong túi giữ nhiệt, nhưng vậy có thể coi như thành công lớn rồi!