Cầu xin tôi?
Lạc Vận Nhi bật cười lần nữa:
Cô cảm thấy cầu xin tôi có tác dụng à? Cô cảm thấy cầu xin tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô à? Lạc Vận Nhi cô ta không phải một người sẽ từ bỏ quân co!
Vậy phải làm sao, cô Lạc.... cô mới có thể Khóe miệng Lạc Vận Nhi nở nụ cười như có như không: Mãi mãi không được, trừ khi cô muốn người nhà cô Không... xin cô, đừng.... đừng làm hạn bọn họ Mẫn Mẫn biết sức lực bản thân đến đâu, dù thế nào cô cũng không đấu lại được Lạc Vận Nhi.
Muốn để tôi không làm hại bọn họ, tất nhiên có thể yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là cô phải làm việc cho tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ cho cô lợi ích, tôi sẽ để em trai cô nhận được sự coi trọng của giáo viên trong trường, có thể khiến bố mẹ cô không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, tôi cũng sẽ cho cô từng khoản tiền một, coi như là tiền thưởng của cô vì đã làm việc cho tôi, chỉ cần cô chịu phối hợp thật tốt, tôi sẽ không làm hại đến cô, nếu không
Lạc Vận Nhi cô ta chuyện gì cũng có thể làm ra! Tôi... Cô nghe đây, cô không có quyền từ chối tôi! Chuyện cô có thể làm là nghe theo, thu lại cái tính cách lương thiện của cô, chẳng nhẽ cô không muốn để bố mẹ cô sống hạnh phúc chút, thoải mái chút à? Không muốn để đứa em trai đa tài ưu tú của cô nhận được sự coi trọng, từ đó có thể thi vào ngôi trường tốt hơn à?
Tôi, tôi tất nhiên là muốn.
Nhưng tất cả những điều này không thể xây dựng trên nỗi đau của người khác được
Nghĩ cho kỹ đi, dù sao quyền lựa chọn là ở cô, có muốn làm đứa con gái hiếu thảo, người chị tốt không, cô tự chọn đi. Lạc Vận Nhi cao ngạo vén mái tóc đẹp của mình, rồi xoay thân hình quyến rũ của mình đi về phòng ngủ. Mẫn Mẫn tê liệt dưới đất, bất lực che mặt khóc….....
Cô thực sự không có một chút lực chọn này khác sao? Nghĩ đến bố mẹ tuổi đã cao, nghĩ đến em trai con chưa lớn.... Mẫn Mẫn bật khóc thảm thương...
Cô bây giờ vẫn còn đang chìm đắm trong dằn vặt và áy náy, sau này lại phải làm những chuyện làm tổn thương cô chủ nữa sao?
Mẫn Mẫn đàng khoanh tay chịu trói, không biết nên làm sao mới được, nếu như vậy... cô phải làm sao? Cô nên làm thế nào mới ổn?! Ai có thể bảo cô, ai có thể đến cứu cô?
Lạc Vận Nhi cao ngạo nhìn Mẫn Mẫn đi vào phòng ngủ:
Cô nghĩ kỹ rồi? Quyết định hợp tác với tôi à? Tôi
Mẫn Mẫn cắn chặt răng, cô chỉ có thể lặng lẽ gật đầu đồng ý, vì em trai vì bố mẹ, cô bất đắc dĩ phải làm vậy! Rất tốt.
Lạc Vận Nhi đi đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy một chiếc phong bì dày đặt vào tay Mẫn Mẫn:
Cái này cô cầm trước đi, làm việc thay tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đầu
Mẫn Mẫn nhìn xấp tiền trong tay, trong lòng không cần nói cũng hiểu cô áy náy nhường nào.
Đi làm cái gì cho tôi ăn trước đi, bây giờ tôi đói rồi. Lạc Vận Nhi lập tức sai bảo
Vâng.
Mẫn Mẫn gật đầu, quay người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, cất số tiền này vào chiếc túi mang theo bên người, trong lòng vô cùng nặng nề.
Nửa đêm, Lạc Vận Nhi bắt đầu nên khan, cảm giác hoa mắt chóng mặt thời kỳ đầu khiến cô ta cực kỳ không thoải mái:
Sao lại vậy?
Chẳng nhẽ là do nhịn đói một ngày à? Nhưng vừa rồi Mẫn Mẫn bưng đồ ăn lên, cô ta cũng ăn không được bao nhiêu, luôn cảm thấy bụng dạ không được tốt
Cô ta lại nên khan lần nữa, yếu ớt không còn sức lực bò lên bồn rửa tay oe oe
Trôi qua khoảng mấy phút, cảm giác buồn nôn của cô ta đỡ hơn nhiều, sau khi súc miệng rửa mặt, cô ta liền lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm những trường hợp dẫn đến bị nôn!
Khi cô ta nhìn thấy hai chữ “có bầu”, cả người cô ta đờ ra tại chỗ.... có bầu.... có khả năng này sao? Có khả năng là mang bầu sao?!
Mình không thể... thực sự, có rồi sao?
Cô ta lẩm bẩm tự nói, đưa tay xoa lên chiếc bụng nhỏ của mình:
Không được, nếu thực sự đã có, đứa trẻ này không thể giữ lại! Cô ta nhớ đến lần ân ái với Lang Yên trước đó, không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào! Khả năng cô ta mang thai là rất cao!
Lạc Vận Nhi tỏ ra có chút lo lắng, nấu bị phát hiện, vậy thì thảm rồi!
Cô ta cắn chặt môi, cuối cùng quyết định ngày mai tự mình đến bệnh viện một chuyến, làm kiểm tra một lần! Xem thử bản thân rốt cuộc có phải mang thai rồi không!
Cảnh tượng trong phòng ngủ ngưng lại, dư âm vẫn chưa hoàn toàn vơi bớt, Diệp Vãn Ninh nằm trong lòng của Lục Thừa Tiêu, thở hổn hển.
Cô bây giờ chân tay nhức mỏi, ở trong bữa tiệc, dưới cái nhìn chăm chủ của mọi người, anh lại có thể bể cô lên tầng! Hơn nữa còn làm loại chuyện như này!
Người đàn ông như anh có phải luôn làm theo ý mình không?
Lục Thừa Tiêu cười nhẹ một tiếng:
Ở cùng mấy tháng nay, chắc cô đã hiểu rõ tình cách của tôi rồi.
Diệp Vãn Ninh gật đầu:
Đúng, tôi đúng là biết rõ rồi, ngông cuồng, ngang ngược, vênh váo
Không sai, nhưng cô cũng phải hiểu rõ một điều, ngông cuồng ngang ngược cũng cần có nét riêng!
Mà Lục Thừa Tiêu anh đúng là có nét riêng đó! Anh lật người, đôi tay chống lên giường cạnh hai bên cô, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của cô:
Bây giờ cô vẫn còn sức để oán trách tôi, xem ra vừa nãy tôi làm chưa đủ lực rồi!
Ư... không...
Đôi tay cô áp lên ngực anh, dưới sự điên cuồng ngang ngược của anh, đôi môi cô lại bị chặn lần nữa...
Trong sân nhà học Lục.
Bữa tiệc long trọng vẫn được diễn ra trong khoảng khắc cao trào ấy, Triệu Hạ vừa đi vào trong sân, đã bắt đầu tìm kiếm hình dáng của Lục Thừa Tiêu ở khắp sân.
Cậu ấy đâu?
Bà Lục nhìn thấy Triệu Hạ, liền tiếp tục nói chuyện với mấy bà bạn thân, không có ý định để ý tới ông ta.
Bà Lục, tổng giám đốc Lục đầu ạ?
Triệu Hạ thu lại cơn giận đang trào lên, hỏi người tổ chức chính của bữa tiệc này lần nữa.
Cháu tôi là người có khả năng tự suy nghĩ, sao bà nội như tôi có thể biết được nó đi đâu chứ?
Dứt lời, bà Lục và mấy người bạn lập tức đi về phía cạnh chỗ lấy thức ăn, gắp một chút bò bít tết vừa nướng xong, tiếp tục trò chuyện.
Triệu Hạ bị ném qua một bên, ông ta hơi ngây ra, nhìn bà Lục đi ra xa, tức tối nhỏ tiếng mắng: Bà già đáng chết, đã lớn tuổi như vậy rồi còn vênh váo vậy?! Hừ!
Ông ta bực bội hừ một tiếng, tiếp tục tìm kiếm Lục Thừa Tiêu.
Ông Triệu, ông không được vào.
Mấy người làm ngăn Triệu Hạ đang chuẩn bị đi vào biệt thự chính:
Mời ông Triệu nhanh chóng rời đi cho, bữa tiệc tổ chức ở trong sân, còn biệt thự thì không được phép vào.
Các cô phải nhìn cho kĩ, biết tôi là ai không?
Mấy người giúp việc liền gật đầu, bọn họ đương nhiên biết, được làm việc trong nhà họ Lục, tất nhiên phải nắm rõ các mối quan hệ họ hàng thân thích của nhà họ Lục rồi!
Triệu Hạ nổi giận đùng đùng nhìn đám người làm:
Nếu các cô đã biết, còn dám cản tôi à? Các cô nghĩ mình là ai hả?
Chính vì bọn họ biết, nên mới ngăn ông lại đấy.
Người đàn ông đứng trên tầng vênh mặt vuốt mấy sợi tóc rủ xuống trán, anh cả người khoan khoái sớm đã chỉnh đến xong quần áo đi xuống tầng, ngay cả Diệp Vấn Ninh bên cạnh cũng bị không khí ở đó làm hoảng sợ.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, anh nói không sai, anh đúng là có tư cách ấy! Lục Thừa Tiêu, cháu có chút quá đáng rồi đấy, tốt xấu gì cậu cũng là bề trên của cháu
Triệu Hạ lần này coi như ăn phải trái đăng rồi! Không chỉ có khoản thiếu hụt của công trình càng ngày càng lớn, mà liên tục trong mấy ngày liền không có nấy một hạng mục hợp tác làm ăn, ngay cả những dự án hợp tác trước kia tất cả cũng đều bị hủy bỏ, đối phương cho dù có phải trả lại tiền bồi thưởng vi phạm hợp đồng, cũng không muốn hợp tác với ông ta nữa! Khoản bồi thường vi phạm hợp đồng chục tỉ, mà giá trị hợp đồng hàng trăm tỉ thậm chí lên đến cả nghìn tỉ, tổn thất Triệu Hạ phải chịu càng ngày càng nhiều! Khoản vay ngân hàng cũng không được phê chuẩn, công ty trong thời gian mấy ngày có thể nói là vô cùng bấp bênh
Tất cả những chuyện này đều là Lục Thừa Tiểu giở trò sau lung!
Ha....
Lục Thừa Tiêu cười lạnh một tiếng: Trên thương trường châu chưa từng nhẹ tay.
Huống hồ người đàn ông này vốn không xứng làm bề trên của anh.
Diệp Văn Ninh nhìn ngây ngô, không hiểu hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cô dặm chắc chắn, Lục Thừa Tiểu tức giận rồi! Vì có có thể cảm nhận được lửa giận trong người anh đang tỏa ra xung quanh!
Ngay cả người câu này cháu cũng không bỏ qua? Châu đã từng cho câu cơ hội.
Anh từng giơ cao đánh khẽ đồng ý để lại cho ông ta 38% cổ phần, nhưng người cậu như ông ta sống chết không đồng ý, bây giờ đừng trách anh lòng dạ độc ác! Tập đoàn Triệu Thị, anh sẽ chuyển toàn bộ quyền hạn dưới tên của mẹ, bởi vì cái này vốn thuộc về mẹ anh! Rốt cuộc cháu muốn làm gì?
Cháu muốn làm gì? Cậu còn không rõ sao? Lục Thừa Tiêu nheo mắt lại, để lộ ra hơi thở nguy hiểm. Triệu Hạ giận dữ như muốn phát điện thét lên: Lục Thừa Tiêu! Mày không kính trọng bề trên! Mày!
Triệu Hạ cảm thấy lồng ngực nhói lên, ông ta lập tức hít sâu mấy hơi, sau đó tức tối trừng mắt nhìn Lục Thừa Tiêu:
Người như mày, không xứng có được sự yêu thương, không xứng có được sự quan tâm, bởi vì mày quá tàn nhẫn!
Tàm nhẫn? So với những việc ông làm với mẹ tôi, những điều này cũng chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi!
Lục Thừa Tiêu đến với loại người cặn bã, biến chất như Triệu Hạ, sớm dè bỉu khinh thường! Nếu không phải vì gia tộc, anh tuyệt đối sẽ không để loại người không tiếc hy sinh em gái để đổi lấy lợi ích cho bản thân như Triệu Hạ xuất hiện trong bữa tiệc!
Mày, mày nói cái gì? Tao, tao làm gì mẹ mày hả? Ông ta tỏ ra có chút chột dạ, lùi lại phía sau mấy bước.
Lục Thừa Tiêu cười lạnh bước lên trước, Diệp Vãn Ninh theo anh xuống tầng, Diệp Vãn Ninh đứng ở đầu cầu thang, nhìn Lục Thừa Tiêu di chuyển từng bước, mỗi bước chân của anh, hơi thở ngập tràn nguy hiểm đáng sợ càng tiếng gần tới chỗ Triệu Hạt
Ông nói xem, ông thân là anh lớn, đã làm được chuyện tốt đẹp gì cho mẹ tôi? Hử?
Lục Thừa Tiêu đến giờ vẫn không quên những ấm ức mà mẹ đã từng phải chịu đựng, cho dù lúc đó anh mới có 9 tuổi!
Tao cũng là vì tốt cho nó thôi!
Do đó mà làm Triệu Thị của ông có được một hợp đồng giá trị lên đến hàng nghìn tỉ.
Chuyện lúc đó, Lục Thừa Tiêu sớm đã âm thầm điều tra rõ ràng rồi, nước mắt của mẹ khi ấy, đối với người làm con như anh, cực kì nhức mắt. Mày, bây giờ mày dùng thủ đoạn này muốn có được Triệu Thị, khác gì tao lúc đó chứ? Thậm chí mày còn khiến người khác khinh thường hơn!
Vậy sao? Tôi thu mua lại Triệu Thị theo đường chính quy, có gì không được? Triệu Hạ ngây ra:
Mày, mày nói cái gì.... không thể! Lúc trước tạo vừa mới kí được một hợp đồng nghìn tỉ, sao mày còn có cơ hội thu mua Triệu Thị được? Điều này không thể nào!
Ngay cả Diệp Vãn Ninh lặng lẽ đứng một bên không lên tiếng cũng cảm thấy kinh ngạc!
Lục Thừa Tiêu lấy một bản hợp đồng thu mua ra: Ông đã kí vào bản hợp đồng này rồi, bây giờ, Triệu Thị thuộc về tập đoàn Đế Thịnh Khi anh nói lời này, giọng điệu bình thản, không mang chút nhấn nhá, tựa như đang nói đến một chuyện rất bình thường vậy.
Không, sao.... có thể như vậy! Tao không kí thứ này, không có
Triệu Hạ lập tức lắc đầu phủ nhận, nhưng cùng lúc đó, ông ta nhớ đến bản hợp đồng nghìn tỉ kỳ lạ trước đây không lâu đó!
Giấy trắng mực đen, đây đã là bằng chứng xác đáng nhất.
Chuyển hợp đồng cho Kano ở phía sau, Lục Thừa Tiêu nở nụ cười ngông cuồng: Đừng quá dễ dàng tin tưởng người bên cạnh, lấy nghìn tỉ để mua lại toàn bộ cổ phần trong tay ông, tôi cũng xem như làm chuyện nhân từ để lại cho ông một con đường sống rồi!
Lục Thừa Tiêu! Tao mất Triệu Thị rồi, mày cũng đừng mơ được toại nguyện!
Giống như sớm đã chuẩn bị trước, ông ta cầm con dao sắc nhọn sáng chói điên cuồng chạy về phía bọn họ cách đỏ không xa!
Kano tưởng rằng mục tiêu của Triệu Hạ là Lục Thừa
Tiêu, vừa xông lên chuẩn bị cản Triệu Hạ thay cậu chủ, mới phát hiện ra mục tiêu của Triệu Hạ là Diệp Văn Ninh bên cạnh gần đó! Diệp Vãn Ninh ngày ra tại chỗ, nhìn lưỡi dao sáng quắc nhanh như cắt lao về phía mình....
Ngay lúc chưa kịp định thần lại, cô đã được ôm vào lồng ngực ấm áp.... Ngay tức khắc ngay thấy một tiếng hự của anh, Diệp Vãn Ninh lúc này mới phản ứng lại!
Anh ôm chặt cô bảo vệ trong lòng, chiếc đầu nhỏ của cô dựa vào ngực anh như vậy, nhưng nhìn thấy Lục Thừa Tiêu lúc này toát đầy mồ hôi, Diệp Vãn Ninh đưa tay không để ý chạm vào máu dấp dính phía sau lưng anh....
Thừa Tiêu!
Diệp Vãn Ninh khinh ngạc, liền đỡ lấy Lục Thừa Tiêu. Bình thường không phải rất giỏi sao? Vừa nãy sao vậy, bị ngốc rồi à?
Anh cắn chặt răng, cố nén cơn đau đớn, dao găm lên lưng anh, lưỡi dao rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra từng giọt... Diệp Vãn Ninh coi như đã được cảm nhận mùi vị lo lắng đến đau lòng:
Lục Thừa Tiêu, anh là đồ ngốc sao? Sao anh lại chạy đến chặn dao cho tôi!
Thế cô biết tránh à?
Nếu không phải là anh, bây giờ ngã xuống ở đây chính là cô gái ngốc nghếch này, hơn nữa còn có cả con anh!
Diệp Vãn Ninh cắn môi, vừa rồi cô đúng là đơ ra, cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy... Cô ngay cả phản ứng cũng chưa kịp phản ứng, anh đã ôm lấy cô vào lòng bảo vệ rồi.
Xe cứu thương, Kano, gọi xe cứu thương!
Đã gọi rồi, cô chủ.
Kạno sớm đã chế ngự được Triệu Hạ, khách quý được mời đến dự bữa tiệc nhìn thấy trong phòng khách xảy ra cảnh tượng này, nhất loạt kinh ngạc không nói lên lời.
Hạ Nghi Tầm nhìn thấy dáng vẻ của Văn Ninh lúc này, lập tức đẩy đám người ra, nhanh chân bước đến. Vãn Ninh.... không sao, đừng lo lắng.
Hạ Nghi Tâm thấy Lục Thừa Tiêu lúc này, cho dù đã bị thương cũng có thể cậy thế ức hiếp người khác như vậy! Bộ dạng giống bị thương chỗ nào chứ?
Nghi Tâm, mình... anh ấy...
Diệp Vãn Ninh khóc không thành tiếng, lần đầu tiên anh thấy nước mắt yếu đuối của cô, lần đầu tiên thấy cô đau đớn khóc thất thanh...
Đồ ngốc, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh cũng không biết tại sao có thể lên tiếng an ủi cô lúc này, ngay lúc ngón tay anh chạm vào nước mắt của cô, anh liền cảm thấy trái tim như bị thiêu đốt! Là cảm giác đau đớn sao?!
Phía lưng luôn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến anh không phân biệt rõ rốt cuộc là vì cô lúc này đang khóc mà cảm thấy đau lòng hay là sự đau đớn của vết thương nữa?
Kỷ Trình Hạo và Hạ Trạch cũng không ngờ bạn thân lại bị thương thành ra như vậy, hơn nữa còn là vì một người phụ nữ!
Hạ Trạch lập tức nhanh chân bước tới, nhìn Triệu Hạ bị khống chế, Hạ Trạch cười lạnh mấy tiếng, bước đến gần Triệu Hạ:
Tổng giám đốc Triệu, ông chưa được thử cảm giác bị dao găm vào lưng, là như thế nào đúng không?
Triệu Hạ toàn thân run rẩy, nhìn Hạ Trạch lúc này, lẽ nào Hạ Trạch thường ngày trầm lặng ít nói thực ra là giả vo?
Kỷ Trình Hạo cười nhìn Triệu Hạ:
Tổng giám đốc Triệu, tôi sẽ khiến ông nếm thử cảm giác đau đớn hơn gấp ngàn lần cái này! Sự sảng khoái này, đảm bảo sẽ khiến ông khó quên!
Thường ngày, Kỷ Trình Hạo mặt mũi tươi cười cũng phút chốc thay đổi sắc mặt
Hạ Trạch va Kỷ Trình Hạo bây giờ đều vô cùng lo lắng cho Lục Thừa Tiêu, may mà xe cứu thương đến kịp, đưa anh đến bệnh viện, Hạ Nghi Tâm thì đi cùng Diệp Vãn Ninh.
Bà Lục bên cạnh lo đến sắp rơi nước mắt rồi, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh làm yên lòng khách khứa tại đó.
Một bữa tiệc gia tộc đang yên đang lành, thì bị Triệu Hạ phá hỏng, cháu trai khỏe mạnh của bà, thì bị tên cặn bã Triệu Hạ đâm bị thương! Nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu!
Kano.
Hạ Trạch nhìn Kano đang khống chế Triệu Hạ.
Kano hiểu ý gật đầu, lập tức áp giải vào chiếc xe Jeep của Hạ Trạch. Đến bệnh viện xem thử vết thương của Thừa Tiêu trước.
Kỷ Trình Hạo và Hạ Trạch đều cực kỳ không yên tâm, hai người lập tức lái xe đến bệnh viện...
Vừa mới đến cửa phòng phẫu thuật, Diệp Vãn Ninh liền thấy lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên.
Vãn Ninh, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng quá lo lắng.
Hạ Nghi Tâm luôn muốn an ủi bạn thân, còn hỏi mượn bệnh viện chiếc khăn cho Diệp Vãn Ninh mang bầu khoác lên:
Cậu ngồi xuống chút trước đi đã, phẫu thuật sẽ nhanh kết thúc thôi.
Nghi Tâm, mình rất lo anh ấy.... Mình biết, mình biết cậu rất lo cho anh ta
Đã yêu chính là đã yêu, đã yêu rồi thì sẽ thấp thỏm không yên, lòng như lửa đốt! Hạ Nghi Tâm biết sự nghiêm trọng của tình hình, dù sao lực đâm và độ sâu của nhất dao đó không nhỏ, nhưng nhìn thấy Diệp Vãn Ninh lúc này lo lắng cực điểm, điều cô có thể làm chỉ là an ủi.