Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào phòng ngủ chính rộng lớn.
Vì mệt mỏi và kiệt sức, Diệp Vãn Ninh ngủ liền đến 10 giờ sáng, cô đưa tay dụi đôi mắt mơ màng, người đàn ôn bên cạnh sớm đã rời đi, khi cô chống người dậy, cô chú ý đến hộp quà đặt ở chiếc tủ đầu giường.
Đây là?
Cô chăm chú nhìn hộp quà được gói cẩn thận đẹp đẽ, đưa tay lấy hộp quà, rồi mở ra, cô không ngờ bên trong lại là một bộ trang sức tuyệt đẹp, còn là tác phẩm của người đứng thứ 3 trong cuộc thi thiết kế! Đã được đưa lên thị trường rồi sao? Tại sao hôm qua cô không nhìn thấy? Lẽ nào... đây là bản mẫu mới nhất?
Tại sao anh có thể để bản mẫu ở đây? Là tặng cô sao?
Diệp Vãn Ninh bất giác kéo nụ cười điềm tĩnh lên, ngay cả cô cũng không hiểu bản thân tại sao lại cảm thấy rất vui vẻ, mà còn là sự vui mừng từ trong lòng.
Cô gói hộp quà lại, lật chăn xuống giường, đặt hộp quà vào ngăn kéo bàn trang điểm bên cạnh, trong ngăn kéo bàn trang điểm còn có tấm thẻ phụ anh đưa cô và một từ biên lại của quỹ từ thiện, đó là 3 tỷ anh đưa cô khi lần đầu muốn có cô, cô đã mang toàn bộ số tiền quyên góp cho quỹ từ thiện, mà tên người quyền tặng là anh. Hôm qua rõ ràng còn vì sự trói buộc ngang ngược của anh ta mà cảm thấy tức giận, bây giờ lại có thể vì một món đồ mà thấy vui mừng, Diệp Vãn Ninh, mày thực sự đang chui đầu vào cái rọ mà anh ta sắp sẵn rồi, khó mà tự thoát ra được
Diệp Vãn Ninh bất giác lắc đầu, cô bị làm sao vậy? Giờ đây cô có chút phiền não, có chút chán nản, cho dù cô biết bản thân là đối tượng bị anh lợi dụng, trả thù, cô vẫn không ngăn nổi trái tim mình, ngay cả bản thân cũng không biết mình rốt cuộc bị sao nữa, có lẽ... tất cả những điều này.... sớm đã được định sẵn trong số mệnh rồi!
Lần đầu tiên cô quyết định tiến về phía anh một bước, cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại của anh được lưu trong máy, số điện thoại đó cô chỉ gọi có vài lần.
A lô...
Khi điện thoại được kết nối, Diệp Vãn Ninh liền mở lời trước:
Lục Thừa Tiêu, cảm ơn món quà của anh. Người đàn ông ngạo mạn đầu dây bên kia rõ ràng đờ ra, lúc lâu sau mới đáp:
Tôi thích cô ngày hôm qua lúc ở trong xe, gọi tên tôi.
Tối qua? Lúc trong xe?
Hai má Diệp Vãn Ninh đỏ ửng, lên dây cót, lập tức thay
Tiêu, cảm ơn món quà của anh. Ừ, bây giờ nghe rất dễ chịu.
Lục Thừa Tiêu bất giác cười nhẹ một tiếng.
Lần đầu tiên... giữa bọn họ... có sự hòa hợp Anh.... tóm lại, chính là cảm ơn anh, tôi rất thích, rất đẹp.
Lục Thừa Tiêu không ngờ cô lại nịnh giỏi vậy, cô không giống những người phụ nữ khác luôn đòi hỏi vô độ, thậm chỉ còn vô cớ gây sự Chỉ cần đối xử với cô tốt một chút, cho cô chút ấm áp, cô đã rất mãn nguyện rồi...
Ừm, so với cảm ơn, tôi thích thứ thực tế hơn. Diệp Vãn Ninh nửa hiểu nửa không, lên tiếng lần nữa: Anh... muốn thứ gì? Tôi nấu cơm cho anh ăn được không?
Ừm, có thể chấp nhận.
Cô biết sở thích của anh không? Không biết tại sao, anh lại có chút mong đợi bữa cơm này của cô, dù sao cũng từng nếm thử tay nghề của cô, thật sự không tệ Được, vậy bao giờ anh có thể về nhà ăn cơm?
Tối nay không được, qua mấy ngày nữa đi, tôi sẽ thông báo trước cho cô.
Ừ, được.
Diệp Văn Ninh lập tức đồng ý, lý do tối nay không thể về ăn cơm rất đơn giản, đó là vì tối nay có bữa tiệc gia tộc lớn, mà anh sẽ dẫn một người phụ nữ khác tham dự, nghĩ đến đây, Diệp Vãn Ninh không ngừng cảm thấy có chút thất vọng, cô nở nụ cười bất lực, cười bản thân mình ngốc nghếch, rõ ràng là cô để anh dẫn cô ta đến tham dự bữa tiệc gia tộc, tại sao khi nghĩ đến điều này, cô lại cảm thấy không vui vẻ chút nào?!
Kano nhìn Lục Thừa Tiêu, nhấn mạnh lần nữa cuộc họp sắp bắt đầu.
Nếu đã không có chuyện gì, vậy trước hết cứ vậy đi.
Được, bye bye.
Ừm.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh:
Tu tu tu....
Điện thoại đã ngắt.
Diệp Vãn Ninh nhìn hộp quà đặt trong ngăn kéo, nở nụ cười bất lực, lẽ nào thực sự phải chịu cảnh chung chồng như vậy? Không, cô không muốn! Tất cả những uất ức, đau khổ cô có thể âm thầm chịu đựng, nhưng chỉ có duy nhất điều này... cô không làm được! Hãy để cô ích kỷ một lần, chỉ lần này thôi! Cô muốn cố hết sức để giành được trái tim anh.... Muốn khiến anh thay đổi cách nhìn về mình, muốn anh không còn coi mình là “hung thủ giết người” nữa!
Cho dù tất cả những điều này rất khó, nhưng cô sẽ cố gắng, cố hết sức để thay đổi.
Lạc Vận Nhi trong phòng chuẩn bị những thứ cần thiết cho bữa tiệc gia tộc tối nay, nhưng chỉ có một bộ trang sức có thể phối với bộ lễ phục.
Cô ta đi về phía phòng ngủ chính, đưa tay gõ cửa phòng.
Diệp Vãn Ninh đóng ngăn kéo lại, rồi đi đến cánh cửa, mở cửa phòng ra, không ngờ Lạc Vận Nhi lại không mời mà đến.
Nhìn tình hình hiện tại, bà bầu như cô thực sự đang ở thế yếu, nhưng Lạc Vận Nhi về mặt ngôn ngữ cũng không thể chiếm được thế mạnh!
Có chuyện gì? Sáng sớm đã đến hỏi thăm tôi?
Nhìn bộ dạng vênh váo hống hách của cô ta bây giờ, Diệp Vãn Ninh thực sự muốn đóng chặt cửa lại! Nhưng phép tắc thông thường vẫn phải có, dù sao cô ta cũng là “khách” của Lục Thừa Tiêu dẫn về Hôm nay tôi phải tham dự bữa tiệc gia tộc với anh Thừa Tiêu, điều này cô cũng biết chứ? Ừ, tôi biết, làm nền thôi, không đáng nhắc đến.
Diệp Vãn Ninh nở nụ cười ngọt ngào, rồi lên tiếng lần nữa:
Sáng sớm cô đến, là vì nói với tôi điều này à?
Tất nhiên không phải
Lạc Vận Nhi lập tức phủ nhận nói:
Tôi cần một bộ trang sức nên đến hỏi cô.
Cần một bộ? Nhưng sao tôi phải cho cô? Diệp Văn Ninh biết Lục Thừa Tiêu lúc đầu sắm thêm cho cô biết bao nhiêu đồ cao cấp trong phòng thay đồ ở góc phòng ngủ, phòng thay đồ rộng năm sáu trăm mét vuông, toàn bộ đều là đồ anh sắm thêm cho cô, nhưng quần áo, giày dép, trang sức phụ kiện trong đó, cô lại chưa từng dùng!
Diệp Vãn Ninh, những thứ đó đều là anh Thừa Tiêu mua cho cô! Mà tôi hôm nay đi tham dự buổi tiệc gia tộc với anh Thừa Tiêu! Chẳng nhẽ cô không nên đưa tôi một bộ trang sức xứng đáng à?
Vừa rồi cô nói rất rõ ràng, những thứ này là Tiêu mua cho tôi, không phải sao?
Diệp Vãn Ninh hỏi ngược lại Lạc Vận Nhi trước mặt: Mà cô bây giờ công khai đòi đồ của tôi, khó tránh có chút không thỏa đáng!
Cô biết, về mặt khí thế cô tuyệt đối không thể thua kém Lạc Vận Nhi, nói lý lẽ với người phụ nữ không biết điều cũng vô dụng, nếu cô ta thích ngang ngược vô lối như vậy, thì cô tất nhiên cũng không cần nói lý lẽ với cô ta làm gì!
Độ,chốc lát đã thay đổi cách gọi thành Tiêu rồi? Thân mật quả, nhưng anh Thừa Tiêu lại chưa từng để ý đến cô, Diệp Văn Ninh, cô bớt tự đề cao mình đi Lạc Vận Nhi đưa tay thô lỗ đẩy vai Diệp Vãn Ninh, sau đó đi vào phòng thay đồ.
Diệp Vãn Ninh ôm vai của mình, đưa tay bảo vệ chiếc bụng, rồi ấn nút báo động.
Thím Lý và những người giúp việc khác lập tức chạy đến phòng ngủ ngay.
Cô chủ, xảy ra chuyện gì vậy?
Nhất thiết ấn nút khẩn cấp sao? Ánh mắt của Diệp Vãn Ninh di chuyển về phía phòng thay đồ:
Đóng cửa phòng thay đồ, khóa lại.
Cô nhỏ tiếng ra lệnh, lần này tuyệt đối không thể để cô ta lại tiếp tục ngông cuồng như vậy, nếu không đừng nói những người làm này, ngay cả cô chắc cũng khó giữ nổi mình, người phụ nữ này thực sự quá vô lí, quá đáng sợ rồi!
Thím Lý lập tức hiểu có chuyện gì, sau đó cùng mấy người làm rón rén đến cửa phòng thay đồ, nhìn Lạc Vận Nhi đang chọn lựa trang sức lộng lẫy, thím Lý và đám người làm đều thể hiện ra vẻ chán ghét, sau đó lập tức đóng cửa, dùng mật mã khóa chặt cửa lại
Lạc Vận Nhi sau nghe thấy tiếng động, thấy ánh mắt đặc ý của thím Lý và đám người làm, cô ta lập tức đưa tay không ngừng xoay nằm cửa, muốn mở ra l
Nhưng, cửa phòng thay đồ lại không nhúc nhích chút nào!
Mấy người các cô rốt cuộc muốn làm gì? Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đầu đầy
Lạc Vận Nhi sở chiếc điện thoại trong túi áo mình, nhưng lại phát hiện trong túi trống không!
Vốn thím Lý còn có chút căng thẳng, sau khi thấy gương mặt đắc ý của cô ta đột nhiên biến sắc, liền bật cười.
Đừng mong làm loạn nữa, ai bảo cô bắt nạt cô chủ, hừ!
Thím Lý bây giờ như một đứa trẻ vậy, hừ hừ mấy tiếng với Lạc Vận Nhi. Diệp Vãn Ninh đi đến cửa phòng thay đồ, nở nụ cười với Lạc Vận Nhi, xinh đẹp lại mang nét khiêu khích: Không phải cô rất thích thách thức sao? Bây giờ cô định phá cửa để ra à? Quên nói với cô, trong đây lại không có dụng cụ đập cửa, hơn nữa chất liệu của cái cửa này, rất khó đập vỡ đó! Cô chịu khó đợi trong đó đi!
Đây là lúc để cô ta nếm thử cảnh ngộ “kêu trời không thấu, gọi đất không thưa!
Diệp Vãn Ninh, cô lại còn dám nhốt tôi! Đợi anh Thừa Tiêu về, tôi chắc chắn sẽ nói với anh ấy, cô đối xử thế này với tôi!
Tôi cũng sẽ nói với anh ấy, cô muốn hại tôi và con tôi. Cô ta đẩy cô đây chính là sự thật, mà vai cô lúc này vẫn còn đau âm ỉ, xem ra chắc chắn sẽ lưu lại vết bầm
Cô đưa tay tung chìa khóa rồi bắt lại. Cô...! Diệp Vãn Ninh, cô đừng có quá đáng, mau thả tôi ra!
Lạc Vận Nhi điên tiết gào lên.
Cô cảm thấy tôi sẽ thả cô ra à?
Diệp Vãn Ninh cô không phải người quá tốt, bất cứ ai cũng có giới hạn, cũng biết cáu giận! Mà Lạc Vận Nhi cô ta lại hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn và sự cục súc của cô, vừa rồi cô ta lại cố ý đẩy cô, nếu cô không đứng vững, đứa con của cô sẽ thế nào? Đây là điều cô không thể nhẫn nhịn được nhất