Diệp Vãn Ninh không ngờ lúc khám thai nhìn thấy mẹ mình bước đi vội vã, nhìn bộ dạng hớt hạ hớt hải lo lắng của bà, Diệp Vãn Ninh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bà đến đây làm gì? Hơn nữa còn đến khoa sản?
Điều này vô cùng khác thường?!
Cô chủ, cô đang nhìn cái gì thế? Kết quả kiểm tra sắp có rồi.
Tiểu Cần tò mò hỏi Diệp Vãn Ninh:
Không có gì, Tiểu Cần, tôi tạm thời có chút việc, cô giúp tôi đi lấy kết quả, sau một tiếng nữa, chúng ta gặp nhau ở cổng bệnh viện.
Hả? Cô chủ, cô muốn đi đâu?
Tiểu Cần còn chưa định thần kịp, đã thấy Diệp Vãn Ninh vội vàng đi về phía cổng bệnh viện.
Diệp Vãn Ninh đi theo mẹ mình, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc khẩu trang y tế, giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Vận Cầm, đến khi tới lối rẽ của một hẻm nhỏ, Lâm Vận Cầm lập tức đi vào, Diệp Vãn Ninh ở đầu hẻm dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Đây là lần cuối cùng đưa ông tiền, ông đừng hy vọng tôi sẽ đưa thêm một đồng nào nữa!
Bà Diệp như này là muốn qua cầu rút ván à?
Giọng nói này nghe rất quen thuộc... Diệp Vãn Ninh đờ ra, giọng... nói này không phải là giọng của tài xế làm việc ở nhà họ Diệp nhiều năm sao? Bố rất tin tưởng ông ta, nhưng ông ta bây giờ tại sao lại có thể dây dưa mập mờ với mẹ cô?
Từ 6 tỷ lúc đầu, rồi 3 tỷ sau đó, đến 1 tỷ hiện tại, tổng cộng tôi đưa ông 11 tỷ, đây là lần cuối cùng, trên người tôi cũng không có nhiều tiền như vậy nữa, ông đừng mơ tưởng đào được một xu nào ở chỗ tôi nữa! Ông Ngô, ông đừng có quá đáng quát
Bà Diệp, bà phải nghĩ cho kỹ, những trò gian díu của bà và quản gia Vương, tôi là người biết rõ nhất, nếu chuyện này mà bị bại lộ, bà biết hậu quả là gì không?
Người đàn ông không chút sợ sệt Lâm Vận Cầm, cười lạnh mấy tiếng:
Đến lúc đó đừng nói là bà mất hết danh dự, ngay cả tập đoàn Diệp Thị cũng sẽ nhanh chóng bị sụp đổ! Bây giờ lão già đó đang ở trên giường sống chết chưa biết, bà vào đúng lúc then chốt này lại có chửa...
Diệp Vẫn Ninh ở đầu hẻm nghe thấy âm thanh từ sâu trong hẻm vọng ra, kinh ngạc hồi lâu nói không lên lời... mẹ của cô có chửa? 46 tuổi... bà có chửa? Mà đứa trẻ này lại là con của người đàn ông khác? Ngay cả bố cô vào thời điểm này sống chết không rõ, cũng là sự sắp đặt của mẹ và quản gia Vương sao?
Điều này không khỏi khiến người ta rợn cả người
Trong mắt Diệp Văn Ninh, tuy mẹ tiêu tiền như nước, có lúc lời nói hơi khó nghe, nhưng cũng không đến nỗi làm ra những chuyện táng tận lương tâm như này, mà bây giờ xem ra...
Cô dùng tay bịt chặt miệng mình, không để bản thân phát ra một chút âm thanh nào!
Diệp Vãn Ninh vẫn âm thầm nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Đủ rồi! Đừng nói nữa, đứa trẻ này tôi sẽ cùng với Đống Nhiên bàn bạc xem giữ hay không! Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, người ngoài như ông đừng xen vào!
Bà Diệp... Ồ không đúng, bây giờ nên thay đổi gọi là bà Vương, lời nói của bà đừng khó nghe như vậy, tôi là người ngoài? Nếu không có tôi, chuyện tốt của bà và Vương Đống Nhiên có thể thành được à?
Quả thật là ông bỏ thuốc độc tác dụng chậm, chuyện tốt của tôi với Đống Nhiên mới có thể thành! Nhưng bây giờ ông lại dám nói toạc ra như vậy? Ông có biết nói ra chuyện này, chúng tôi sẽ không gánh vác nổi!
Lâm Vận Cầm liền cẩn thận nhắc nhở: Chuyện này ông tốt nhất nên chôn nó trong bụng! Cả đời cũng đừng phun ra
Được, muốn chôn nó trong bụng phải không? Vậy đưa tôi thêm một khoản phí đi l
Ông còn đòi tiền tôi? Ông có biết tập đoàn Diệp Thị bây giờ đã không còn như lúc trước nữa rồi không?
Tôi biết, nhưng vậy thì làm sao? Tôi còn muốn 20 tỷ, 1 tỷ này căn bản không đủ để tôi đánh bài! Dù sao thứ bà có là tiền! Nhìn bộ dạng vung tay mua quần áo trang sức của bà giống hệt như ngày trước, bà dám nói bà không có tiền à?
Tài xế Ngô biết rất rõ Lâm Vận Cầm là một người thích sự phù phiếm, chính vì việc thích sự phù phiếm của bà ta, ông ta mới có cơ hội lợi dụng.
Đây là 1 tỷ cuối cùng, nhiều hơn nữa tôi không lấy đầu ra được.
Lâm Vận Nhi lần này kiên quyết dứt khoát không đưa thêm một đồng nào cho ông ta nữa! Tuy bà không lấy đâu ra, nhưng con gái bà cũng không lấy đâu ra à?
Tài xế Ngô nhắm vào Lục Thừa Tiêu rồi!
Ai cũng biết Lục Thừa Tiêu là ông chủ giàu có tiếng, 20 tỷ này đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ! Con gái bà là vợ của Lục Thừa Tiêu, 20 tỷ đối với cô ta mà nói cũng là chuyện đơn giản!
Ông rõ ràng biết quan hệ của tôi và con gái không hòa hợp, ông bảo tôi đi hỏi nó tiền? Nó sẽ không đưa cho tôi đâu!
Diệp Vãn Ninh luôn không có thiện cảm với người mẹ này!
Tôi không phải bảo bà đường đường chính chính đi vòi tiền, bà có thể nói là viện phí của lão già kia, nó biết được tất nhiên sẽ đưa cho bà!
Xem ra tài xế Ngô đã giúp bà nghĩ sẵn lí do rồi! Ông... ông đúng là lòng tham không đáy, mãi mãi sẽ không thảo mãn! Lâm Vận Cầm không ngờ đã dùng nhầm người, bây giờ sai một li đi một dặm, bà bị tài xế Ngô nhằm vào, không ngừng vòi tiền bà ra ngoài ăn chơi
Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, chuyện con gái bà còn không phải do bà và quản gia Vương bắt tay nhau bày mưu à? Nói cho dễ nghe, là vì viện phí của lão già kia, là vì tập đoàn Diệp Thị và đám người làm việc lâu năm ở Diệp Thị, thực tế thì sao? Các người còn không phải lợi dụng Diệp Văn Ninh để nâng vốn kinh doanh của tập đoàn Diệp Thị à? Vì các người chính là lòng tham không đáy, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn! Nói tôi bụng không đáy, vậy các người là cái gì?
Ông... Chuyện này tôi sẽ nói với nó, ông về trước đợi tin của tôi đi.
Lâm Vận Cầm chỉ có thể ngậm miệng chịu thiệt, xem ra chỉ có cầu xin Diệp Vãn Ninh thôi! Nếu không những chuyện này sẽ bại lộ, không chỉ vị trí bà Diệp hãnh diện này không ngồi được nữa, còn có thể phải rơi vào cảnh bi thảm, khó có thể chấp nhận!
Đúng lúc Diệp Vãn Ninh đnag chuẩn bị rời đi, cô không cẩn thận đụng phải một hòn đá, phát ra một tiếng động...
Ai?
Tài xế Ngô lập tức từ trong hẻm sâu chạy ra, Lâm Vận
Cầm cũng theo sao.
Nhìn thấy người à?
Tài xế Ngô lắc đầu:
Cũng có thể chỉ là một con mèo.
Lâm Vận Cần gật đầu cũng không nghi ngờ gì, địa điểm mà bọn họ tìm cực kì bí mật, người bình thường sẽ không tìm thấy con hẻm chết này!
Sau một tuần, tôi muống nhìn thấy 20 tỷ còn lại!
Nếu như tôi giúp ông lấy được 20 tỷ, vậy đó cũng là 20 tỷ cuối cùng, nhiều hơn nữa..... Tôi thực sự hết cách. 20 tỷ này còn không biết có lừa được không!
Tài xế Ngô tỏ ra vẫn chưa hài lòng, ông ta cười mấy tiếng:
Đến lúc đó còn xem đã
Ông... ông không thể nói lời không giữ lấy lời như vậy được, đồ bỉ ổi!
Lâm Vận Cầm lớn tiếng chửi ngay tại đó!
Bà Diệp, bà đừng quên, bây giờ điểm yếu của bà đang ở trong tay tôi, tốt nhất bà nên nói chuyện tử tế chút đi! Nếu một ngày nào đó tôi không vui thì sẽ đem chuyện của bà bán cho cánh báo chí, tôi nghĩ tôi cũng có thể kiếm được một món tiền kha khá đấy!
Ông không thể như vậy! Không thể
Lâm Vận Cầm không ngờ tài xế Ngô có thể nghĩ ra cách như vậy để lấy tiền
Vậy bà phải nghe lời tôi, bởi vì bà không có quyền lựa chọn, quyền chủ động thuộc về tôi, còn bà... rất bị động!
Tài xế Ngô lại cười mấy tiếng, sau đó quay người lập tức rời đi.
Đợi sau khi tài xế Ngô rời đi, Lâm Vận Cầm như phát điên giậm chân:
A a a!
Vì phiền não và tức tối, bà bỗng hét lên, làm thế để phát tiết
Lâm Vận Cầm lập tức lấy điện thoại từ trong chiếc túi da cao cấp đắt đỏ, vừa đi về phía lối ra vừa gọi điện cho Vương Đống Nhiên...
Thấy mẹ đã đi xa, Diệp Vãn Ninh giả làm manơcanh đứng quay lưng về phía đường trong tủ kính của một tiệm quần áo lập tức bỏ mũ đặt lại vị trí cũ, cẩn thận đi ra.
Nhìn xung quanh không có ai, cô liền chặn một chiếc taxi, taxi chạy về phía bệnh viện.
Cô làm sao có thể ngờ hôm nay lại biết được một chuyện khiến người ta kinh ngạc như vậy, thì ra tất cả đều do bà ấy và quản gia Vương sắp đặt... Bố cô, chỉ e là đến hôm nay vẫn không ngừng bị che mắt, làm sao có thể ngờ bản thân có thể bị tài xế mình tin tưởng, quản gia và người đầu ấp tay gối bày mưu tính kết
Diệp Vãn Ninh vừa đau lòng vừa lo lắng, nên làm sao đây? Rốt cuộc cô nên làm thế nào? Chuyện này bây giờ không được nói ra, cô không có chứng cứ, không có đủ chứng cứ có thể dưa ba người bọn họ ra pháp luật.
Diệp Văn Ninh cắn chặt môi, ngồi phía sau xe không ngừng suy nghĩ...
Rốt cuộc cô nên làm thế nào?
Phải tìm thời gian về nhà một chuyến, dì Ngô luôn làm việc trong biệt thự lâu như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra có chỗ không ổn!
Dì Ngô luôn quan tâm đến cô, cô được một tay dì Ngô chăm sóc đến lớn, nếu nói về tình cảm, dì Ngô còn giống mẹ cô hơn. Đây cũng là người duy nhất đáng tin ở nhà họ
Diệp
Taxi dừng xe ở cổng bệnh viện, trả tiền xong, Diệp Vãn Ninh đi về phía bãi đỗ xe.
Cô chủ, cuối cũng cô cũng đến rồi, thím Lý gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi chúng ta sao vẫn chưa về Tiểu Cần ở trong bãi đỗ xe đợi rất lâu rồi.
Đi thôi, chỉ là tôi nhất thời nhớ ra một vài chuyện, bây giờ đã làm xong rồi, về thôi.
Vâng, cô chủ, cô cẩn thận chút.
Ừm.
Diệp Văn Ninh gật đầu, ngồi vào chiếc xe Mercedes.
Nhìn cảnh sắc sôi động người xe nhộn nhịp bên ngoài cửa, Diệp Vãn Ninh vẫn còn bần thần, chưa định thần lại, cô sao có thể ngờ được mẹ không những tính kế với mình, còn hại bố mình
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mẹ cô lại dùng lí do công khai như vậy để biến cô thành một con cờ đặt đầu ngồi đấy!
Bà khiến cô hy sinh bản thân mình nhưng không phải vì tập đoàn Diệp Thị, cũng không phải là vì tiền viện phí đắt đỏ của bố, mà là vì ý đồ riêng của bà ấy! Bởi vì Lục Thừa Tiêu giàu có, là CEO nổi tiếng đình đám của tập đoàn Đế Thịnh, hơn nữa còn là người đàn ông độc thân được săn đón! Chỉ cần có quan hệ với anh, thì sẽ mang lại cho tập đoàn Diệp Thị vô số lợi ích, mà mẹ cô thích cuộc sống giàu sang phú quý, bán con gái theo cách này, cũng thật quá nực cười......
Diệp Vãn Ninh không ngừng cười tự giễu, cô bây giờ thực sự không còn gì cả.
Cô tin.... theo tính cách của mẹ, sẽ nhanh thôi, bà ấy sẽ liên lạc với cô, mở miệng vòi cô 20 tỷ!
Lục Thừa Tiêu ngồi trong phòng sách của biệt thự xử lí công việc, đang nói chuyện với bác sĩ Trương về tình trạng của Lạc Vận Nhi.
Vết thương của cô ấy thế nào?
Tổng giám đốc Lục, vết thương bị rách, sau này e là phải cẩn thận hơn nữa, vết thương này vốn sẽ chỉ để lại một vết sẹo mờ thôi, nhưng bây giờ không đơn giản như vậy nữa....
Lục Thừa Tiêu hơi gật đầu:
Nhìn thấy vết chàm hình con bướm trên vay trái của cô ấy không?
Lục Thừa Tiêu đặc biệt ra lệnh cho bác sĩ Trương chú ý đến thứ đó.
Bác sĩ Trương tất nhiên chú ý đến rồi: Vâng, tổng giám đốc, đây là vết chàm bẩm sinh, tuyệt đối không phải tự làm ra.
Được, tôi biết rồi, ông ra đi.
Lẽ nào cô ta thực sự là Vân Nhi? Năm đó.... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Nhi vẫn còn sống?
Lục Thừa Tiêu chau mày, điểm nghi vấn và điều bí ẩn thực sự quá nhiều!
Vâng, tổng giám đốc.
Bác sĩ Trương quay người nhanh chóng rời khỏi phòng sách.
Cốc cốc cốc.....
Khi bác sĩ Trương rời đi không lâu, cửa phòng sách vang lên tiếng gõ cửa liên tục.
Vào đi.
Thủ Hắc nhanh chóng đẩy cửa đi vào, Lục Thừa Tiêu nhìn Thủ Hắc gõ cửa nhanh chóng đi vào phòng.
Về rồi?
Thủ Hắc âm thầm bảo vệ Diệp Vãn Ninh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng quay về biệt thự.
Thủ Hắc gật đầu:
Vâng, cậu chủ, tôi còn mang đến một người, người này có thể giải đáp rất nhiều nghi hoặc của anh.
Lục Thừa Tiêu ngước mắt nhìn điệu bộ cười gian xảo của Thủ Hắc Ngày mai dẫn anh ta đến biệt thự ngoài thành phố. Vâng, cậu chủ.
Thủ Hắc gật đầu hiểu ý, lập tức dặn dò đàn em.
Thủ Hắc, bây giờ có một chuyện quan trọng hơn cần anh đi làm.
Đối với vết chàm hình con bướm trên vai trái của Lạc Vận Nhi, Lục Thừa Tiêu vẫn không dám chắc chắn rốt cuộc cô ta có phải Vân Nhi, tất cả vẫn cần phải đợi điều tra
Cậu chủ cứ căn dặn, mạng của Thủ Hắc cũng là do cậu chủ cứu, dù cho dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối. Lục Thừa Tiêu nhìn đàn em nhất mực trung thành, lên tiếng:
Tôi cần anh đi điều tra một người.
Thủ Hắc kính cẩn gật đầu: Cậu chủ muốn tôi điều tra ai? Lục Thừa Tiêu mở miệng căn dặn:
Lạc Vận Nhi, anh cần trong thời gian nhanh nhất điều tra rõ ràng tất cả những tư liệu về hoàn cảnh của cô ấy, understand?
Vâng!
Thủ Hắc lập tức đi làm, dùng thời gian ngắn nhất điều tra thật rõ ràng tất cả tư liệu liên quan đến Lạc Vận Nhi