Âm thanh bên trong, ngoài cửa nghe thấy rất rõ, Lạc Vận Nhi mặt trắng bệch tức tối nắm chặt nắm đấm, móng tay hằn lên trong lòng bàn tay.
Gương mặt bởi vì ghen tức và hận thù mà cực kỳ méo mó của cô ta càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Cô ta giậm chân giậm tay quay về phòng cho khách, đến khi cô ta về phòng, cô ta liền biết rằng... muốn loại trừ
Diệp Vãn Ninh, làm cho anh Thừa Tiêu quay về bên cạnh cô ta, đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản!
Diệp Vãn Ninh...
Cô ta ném mạnh chiếc gối xuống giường bởi vì tức giận cô ta không ngừng thở dốc, cô ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, nhưng khi nghĩ đến việc khi nãy đứng ở cửa phòng nghe thấy những âm thanh phát ra trong đó, cô ta không làm cách nào có thể bình tĩnh được
Cảm thấy sự đau đớn đang bùng cháy sau lưng, Lạc Vận Nhi để đến gần Lục Thừa Tiêu một lần nữa có thể nói đã tốn rất nhiều sức lực! Không tiếc làm hại chính mình, mục đích vì có thể lấy được lòng tin của Lục Thừa Tiêu, khiến anh ta có cảm giác ấy láy với mình, thậm chỉ coi cô ta thành La Vân Nhi để yêu thương!
Nhớ lại những chuyện đã từng qua lại với Lục Thừa Tiêu, Lạc Vận Nhi thầm tự thề rằng, cô ta nhất định sẽ loại trừ Diệp Văn Ninh, đem những đau khổ bản thân chịu đựng trong mấy năm nay nhân lên gấp bội trút lên người CÔ!
Diệp Văn Ninh, cô cướp đi tất cả của tôi! Bây giờ, là lúc trả lại tôi! Tôi phải khiến cô trở lên thảm hại tột cùng, tôi phải khiến cô nếm trải sự đau khổ khi bị cướp đi người mình yêu! Tôi phải khiến những đau khổ cô chịu đựng, lớn hơn gấp hàng trăm hàng nghìn lần sự đau khổ mà năm đó tôi phải chịu đựng! Đợi đó cho tôi!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi thầm tự thề. Bây giờ... chỉ là khởi đầu của tất cả...
Lạc Vận Nhi thay bộ quần áo ở nhà mang đến tạm thời nghỉ ngơi một chút, liền đeo đôi dép ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc thấy thím Lý bê đồ ăn chuẩn bị đi vào phòng ngủ chính.
Thím Lý, chào bà.
Chào cô, cô Lạc.
Thím Lý thấy gương mặt của Lạc Vận Nhi, lúc đầu bà vô cùng kinh ngạc, không ngờ trên đời còn có người phụ nữ giống La Vân Nhi đến vậy!
Thím Lý, mấy thứ này của bà là…...
Là bê cho cô chủ, cậu chủ trước khi đi xử lý việc ở tập đoàn có dặn dò, bây giờ cô chủ nhất định đã đói rồi.
Lạc Vận Nhi làm ra vẻ muốn đỡ lấy chiếc khay trong tay thím Lý:
Đúng rồi, thím Lý, tôi giúp bà mang vào...
Cô?
Thím Lý cảnh giác lùi lại một bước, nhìn Lạc Vân Nhi: Điều này không được hợp lý lắm, vẫn nên để tôi mang vào! Thím Lý lo lắng tôi sẽ làm điều gì gây hại cho chị Văn Ninh à? Thím Lý, bà yên tâm đi, tôi là muốn vào nhận lỗi. Nhận lỗi?
Phải, bởi vì lưng tôi bị thương, vừa mới khâu xong, không tiện đi đường xa, mà nguyên nhân tôi bị thương là vì anh Thừa Tiêu, cho nên anh ấy mới bế tôi vào biệt thự, hy vọng có người có thể chăm sóc vết thương của tôi một chút, không ngờ vì thế mà khiến chị Vãn Ninh hiểu lầm, tôi thực sự rất xin lỗi.
Cô... bị thương rồi?
Phải.
Lạc Vận Nhi gật đầu, hơi kéo bộ quần áo ở nhà xuống một chút, phần lưng của cô ta quả thực là có dấu vết của băng gạt dán lên, nhìn bộ dạng yếu ớt của cô ta lúc này, dáng vẻ đó không giống như đang nói dối.
Nếu cô là vào nhận lỗi, vậy thì đưa cô mang vào Thím Lý muốn xem xem Lạc Vận Nhi muốn giở trò gì!
Nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta, chắc không thể tạo ra đe dọa đối với cô chủ, cho dù cô ta giống La Vân Nhi thì có làm sao? Cô ta rốt cuộc không phải La Vân Nhi, không phải là người phụ nữ khiến cậu chủ ngày đêm nhờ mong kia!
Cảm ơn bà cho tôi cơ hội này, thím Lý.
Lạc Vận Nhi nhận lấy chiếc khay, trong sự chú ý của thím Lý đi vào phòng ngủ chính, vừa mới đẩy cửa ra cô ta liền đặt đồ lên chiếc bàn kính bên cạnh.
Thím Lý không hề vội vàng rời đi, mà dè dặt đi về vị trí cánh cửa, cửa phòng ngủ chính đã khép lại, bà áp tại lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Chị Văn Ninh.
Diệp Vãn Ninh nhìn thấy Lạc Vận Nhi, kéo tấm chăn lên người, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Có việc gì?
Em đến xin lỗi chị, chị Văn Ninh. Bộ dạng yểu điệu thể hiện rõ sự giả tạo.
Cô làm sai gì sao? Chồn chúc tết gà, chẳng có ý tốt! (* giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mục đích xấu)
Diệp Vãn Ninh từ đầu đến cuối không nhìn Lạc Vận Nhi, bây giờ cô rất muốn không chút kiêng nể đuổi cô ta ra ngoài!
Xin lỗi chị Vãn Ninh, chuyện lúc nãy chị hiểu lầm rồi.
So với điều thốt ra từ miệng cô, tôi tin những gì mình tận mắt nhìn thấy hơn.
Diệp Vãn Ninh lạnh nhạt ra yêu cầu đuổi khách:
Cô còn việc gì không? Nếu không có chuyện gì khác, thì mời cô ra ngoài.
Chị Văn Ninh, chị vẫn không chịu tha thứ cho em. Là vì em bị thương, nên anh Thừa Tiêu mới... chị thực sự đừng hiểu lầm, thấy dáng vẻ hai người vì em mà ầm ĩ không vui, em rất áy náy, thực sự rất xin lỗi, xin lỗi vì em đã mang đến phiền phức cho hai người! Thực sự thực sự rất xin lỗi!
Ừm, cô nói xong có thể ra ngoài rồi, cửa ở bên đó, đi từ từ không tiền.
Chị Văn Ninh...
Lạc Vận Nhi nghe thấy tiếng bước chân của thím Lý rời đi, lập tức lật mặt, tốc độ này quả thực còn nhanh hơn lật giấy, mỗi hành động của cô ta đều được thu vào trong mắt của Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh không lên tiếng, chỉ nhìn Lạc Vận Nhi ngấm ngầm chịu đựng không phát tiết.
Chị Văn Ninh, chị đừng có không biết tốt xấu Vậy sao? Ý cô là tôi đường quang không đi thích quàng bụi rậm? Diệp Vãn Ninh bỗng cười, cảm thấy rất buồn cười với lời cô ta vừa nói.
Diệp Vãn Ninh! Lẽ nào cô thực sự không nhớ tôi là ai à? Cô đừng giả vờ nữa, La Vân Nhi, cái tên này cô còn nhớ chứ? Chính là vì cô, tôi mới rơi vào kết cục như này, cô cướp đi tình yêu của tôi, bây giờ cô còn muốn tôi thân thiện với cô à?
Lạc Vận Nhi lật bài ngửa với Diệp Vãn Ninh, nói toạc móng heo.
Cái tên này mang đến cho cô cảm gác rất đỗi quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ ra nổi là ai! Tôi quen biết cô sao? Cô là cô ấy, có quan hệ gì với tôi?
Cô thực sự không biết La Vân Nhi là ai, cho dù cái tên này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cô lại không làm cách nào nhớ ra!
Cô... cô đừng giả vờ lơ ngơ nữa! Cô!
Tôi từ nãy tới giờ đều không biết cô đang nói cái gì, nếu cô đã nói xong, cô có thể đi ra rồi. Cô.... Diệp Vấn Ninh, cô đợi đó cho tôi! Dù cho bây giờ cô là vợ anh Thừa Tiêu, nhưng rất đáng tiếc, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi!
Lúc nói ra câu này, sự tự tin của Lạc Vận Nhi khiến cô ta kiêu ngạo nở nụ cười.