Đợi dì Trương từ trên tầng đi xuống, trong tay đã cầm theo một chiếc hộp gỗ đỏ được điêu khắc tinh xảo.....
Bà chủ, đây…...
Đưa tôi.
Vâng.
Dì Trương đưa hộp gỗ đỏ cho bà Lục, sau đó lùi sang một bên.
Bà Lục mở chiếc hộp ra trước mặt Diệp Văn Ninh, bên trong là chiếc nhẫn ngọc mày xanh trong suốt được điều khắc tinh xảo, chiếc nhẫn ngọc này là một trong những bảo vật gia truyền nhà họ Lục, luôn được nữ chủ nhân của nhà họ Lục cất giữ.
Văn Ninh, thứ này bây giờ là của con. Bà nội...... Cái này quá quý giá, con không thể nhận được.
Diệp Văn Ninh lập tức lắc đầu, trả chiếc hộp lại cho bà
Luc:
Chiếc nhẫn này chắc chắn giá cả rất đắt, bà nội, thứ này là của bà, con thực sự không thể nhận! Diệp Vãn Ninh nhấn mạnh lần nữa.
Con nhóc này, thứ này vốn là được nữ chủ nhân nhà họ Lục cất giữ.
Bà Lục lên tiếng giải thích:
Bây giờ con là nữ chủ nhân nhà họ Lục, chiếc nhẫn này đương nhiên sẽ do con giữ rồi! Nhưng...
Diệp Vãn Ninh nhìn bà nội, vẫn kiên quyết lắc đầu:
Bà nội, dựa vào năng lực hiện tại của con, vẫn chưa đủ để trở thành nữ chủ nhân thực sự, cho nên chiếc nhẫn này, con không thể nhận, vẫn nên để bà nội cất giữ sẽ hợp lí hơn!
Cô chủ, bà chủ đưa cô chiếc nhẫn này, chính là thể hiện rằng bà chủ đã công nhận cô rồi, cảm thấy cô j khả năng trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lục, cho nên mới giao chiếc nhẫn này cho cô, tôi nghĩ bà chủ nhất định đã thấy khả năng diễn thuyết ứng biến hôm nay của cô, mới quyết định như vậy!
Dì Trương nói không sai, bài diễn thuyết của con thực sự rất xuất sắc, những thí sinh dự thi đã chuẩn bị bài diễn thuyết từ trước đều không bằng con, khả năng tùy cơ ứng biến, đối phó của con, đã chạm đến được trái tim bà!
Bà Lục giao lại hộp gỗ đỏ vào tay Diệp Vãn Ninh:
Chiếc hộp này, con nhận lấy đi, nếu con cảm thấy mệt mỏi, không đảm đương nổi, vậy bà nội sẽ cho con một quyền hạn, con có quyền đem nó trả lại cho bà! Bây giờ, con có thể nhận rồi chứ?
Diệp Vấn Ninh dưới sự thuyết phục của bà Lục và dì Trương, lúc này mới gật đầu đồng ý nhận lấy chiếc hộp gỗ đó.
Con cảm ơn, bà nội.
Con nhóc này, thật là thích cảm ơn, chơi với bà già này hai ván cờ, coi như là lời cảm ơn của con, thế nào?
Diệp Vãn Ninh lập tức gật đầu, không chút do dự đáp:
Tất nhiên con rất sẵn lòng chơi cùng bà rồi ạ! Đừng nói là hai ván cờ, hai mươi ván cờ cũng chơi cùng bà nội!
Được, được, dì Trương, chúng ta ra vườn hoa chơi cờ. Vâng, bà chủ.
Dì Trương mỉm cười gật đầu:
Tôi đi chuẩn bị ngay ạ.
Dì Trương lập tức ra lệnh cho người làm chuẩn bị bàn cờ, đồng thời chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ và thức uống. Bà Lục thân thiết nắm tay Diệp Văn Ninh đi về phía vườn hoa:
Vãn Ninh, con đừng có xem thường bà già này nhé, dì Trương trước giờ chưa từng thắng được bà đầu! Không biết hôm nay bà có gặp được đối thủ xứng tầm không đây?
Bà nội, con sẽ cố gắng!
Ha ha ha ha, được đi thôi đi thôi.
Một già một trẻ, cười đùa vang rộn đi về phía vườn hoa, Diệp Vãn Ninh cố gắng quét sạch sự u ám, ngượng ngùng và đau lòng khi nãy, cô hy vọng có thể làm một tấm gương sáng cho đứa con nhỏ trong bụng, cô phải làm một người mẹ rộng lượng, vui vẻ lạc quan, tích cực về phía trước.