Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 53: Cô ấy trông thật quen




Đến đây, đến đây, cô chủ.

Sao hôm nay không gọi tôi dậy chứ?

Rõ ràng hôm qua cô đã nói với cô ấy rồi mà! Xin lỗi... cô chủ, tôi quên mất.

Mẫn Mẫn cúi đầu, che giấu đi sự chột dạ của bản thân, không dám nhìn vào mắt Diệp Văn Ninh.

Bây giờ chắc vẫn kịp.

Diệp Vãn Ninh không trách Mẫn Mẫn, bởi vì mỗi người đều sẽ có lúc quên mất việc nọ việc kia, điều này cũng không thể tránh khỏi.

Mẫn Mẫn lập tức lên tiếng:

Cô chủ, tôi đi chuẩn bị xe! Bảo tài xế ở dưới tầng đợi

CÔ!

Dứt lời, Mẫn Mẫn quay người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Vãn Ninh có chút buồn bực, không ngờ lại có thể đột nhiên ngủ quên, bình thường cô luôn đúng 7 giờ dậy, chắc chắn là vì cậu nhóc trong bụng dậy quá muộn, ảnh hưởng đến người mẹ như cô cũng bị ngủ quên theo!

Cô lập tức nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay bộ đầm bà bầu xinh đẹp. Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, đây là đồ cô cần mang.

Mẫn Mẫn chỉnh lại túi đựng tập văn tập hồ sơ đưa cho

Diệp Vãn Ninh. . Truyện Huyền Huyễn

Diệp Vãn Tinh gật đầu:

Cảm ơn.

Xem thời gian, vẫn còn kịp! Cô cầm túi hồ sơ lập tức đi xuống tầng, mang bữa sáng thím Lý đưa cho, ngồi lên chiếc xe Mercedes đã chuẩn bị.

Vừa đúng 9 giờ 15 phút, Diệp Vãn Ninh đến đúng thười gian quy định, giao túi hồ sơ cho nhân viên, sau khi đối chiếu thân phận và mã số dự thi, tiến vào hội trường lớn.

Cô hơi thở gấp, vào phòng nghỉ, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nhã nhặn ăn bữa sáng mà thím Lý chuẩn bị. Cô nhìn xung quanh hội trường, lại thấy ở bàn ban giám khảo có bóng dáng của Lục Thừa Tiêu.

Cô hơi ngây ra, quên mất bản thân đang ăn, suýt chút nữa thì nghẹn! Lập tức uống một ngụm sữa, xuôi đồ ăn, lại không ngờ ánh mắt của anh và cô giao nhau trong khoảng không, cô đỏ mặt đầu óc trống rỗng, cúi đầu chăm chú ăn hết bữa sáng, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, đã không còn thấy hình bóng anh đâu rồi. 9 rưỡi, cách thời gian công bố kết quả vòng bán kết còn nửa tiếng nữa!

Diệp Vãn Ninh luôn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình chăm chẳm, khiến cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân tê buốt.

Nhưng mỗi lần cô quay đầu nhìn lại không thấy người nào khả nghi:

Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, mọi người đều đang bận việc của mình, sao có thể có người nhìn mình được? Cô thấp giọng lẩm bẩm.

Một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu trắng đi đến trước mặt cô, thân hình rất đẹp, nụ cười cực kì ngọt ngào. Diệp Văn Ninh dần dần nhìn rõ cô gái đang đi về phía mình, cô ấy trông thật quen... Dường như cô đã từng gặp ở đâu đó rồi!

Khi cô vẫn đang suy nghĩ, cô gái lập tức lên tiếng:

Chào cô, tôi tên là Lạc Vận Nhi, cũng là thí sinh cuộc thi này, tôi biết cô, cô là bà chủ Lục! Cô Diệp, chúng ta có thể kết bạn không?

Tất, tất nhiên có thể.

Diệp Vãn Ninh cười nhẹ nhàng, bắt tay người phụ nữ

Chào cô, cô Lạc.

Cô Diệp, tôi đã xem tác phẩm thiết kế vòng sơ khảo của cô, so với ý tưởng của tôi có thể nói là giống nhau! Thật trùng hợp! Cho nên tôi rất muốn làm quen với cô, nhưng tiếc rằng cô là bà chủ Lục.... nhưng năm nay coi như có cơ hội rồi!

Lạc Vận Nhi lịch sự tiến lên kéo tay Diệp Vãn Ninh, nở nụ cười với cô: Bà chủ Lục mặc đồ bầu cũng xinh đẹp như vậy, thảo nào có thể nắm giữ được trái tim của tổng giám đốc Lục! Cô Lạc, cô trêu tôi rồi, không đến mức vậy đâu, cô mới thực sự là xinh đẹp!

Không biết tại sao, Diệp Vãn Ninh liền cảm thấy Lạc Vận Nhi bên cạnh cho cô cảm giác rất kì lạ nhưng lại không diễn tả được, chẳng nhẽ là cô nghĩ nhiều rồi? Người mang bầu rất dễ nghi ngờ người khác sao?