Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 232: Người đàn bà ngu ngốc





**********

Chương 232 NGƯỜI ĐÀN BÀ NGU NGỐC

Đợi đến lúc Diệp Vãn Ninh tỉnh lại, đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, khi chậu nước lạnh buốt hắt lên gương mặt không lớp son phấn nào của cô, cô liền cảm nhận được một trận giá lạnh... “Khụ khụ... khụ khụ... Cô ho mạnh mấy hơi, mới phát hiện ra bản thân đã bị trói vào một cột gỗ.

Đây là đâu?

Cô... cô sao lại ở đây?

Diệp Vãn Ninh nhìn xung quanh, nhận ra đây là một công xưởng đã bỏ hoang, bốn bề giăng đầy mạng nhện và đồ vật đã bị hoen ố.

Bất thình lình ánh đèn hướng cửa chính bỗng sáng dội lên, đi đôi với tiếng kẽo kẹt, cửa nhà kho bị ai đó đẩy ra, vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.. “Là cô!” Diệp Văn Ninh sao cũng không ngờ được lại là cô ta! “Cô ngạc nhiên lắm à?” Trần Lạc Du nở nụ cười đắc ý, “Chậc chậc... cô nhìn thử xem dáng vẻ nhếch nhác thảm hại bây giờ của cô! Đúng là nực cười!”

Lạc Vận Nhi đứng ở góc lầu hai nhìn chằm chặp Diệp Văn Ninh và Trần Lạc Du ở dưới lầu trệt, cô ta bất giác cong khóe miệng.

Đứng từ lầu một căn bản không nhìn rõ được vị trí hiện tại của bọn họ, mà Lạc Vận Nhi và Triệu Đào lại có thể nhìn rõ mồn một mọi chuyện đang xảy ra ở dưới lầu. “Trần Lạc Du thật đúng là đồ ngu. Lạc Vận Nhi cười lạnh một tiếng, nét mặt khinh thường, “Nhìn cái vẻ đắc ý của cô ta, loại đàn bà ngu dốt, đúng là làm cho người khác cũng cảm thấy nực cười. “Là cô quá thông minh, chứ không phải cô ta quá ngu “Cô ta còn chưa đủ ngu?” Lạc Vận Nhi thực sự cảm thấy nực cười cực độ, “Tôi chỉ đồng ý sẽ giúp cô ta trút giận, không ngờ cô ta lại dễ dàng mắc câu đến vậy, thứ đàn bà vừa ngu dốt lại xinh đẹp, không phải bọn đàn ông các anh đều thích à?” “Người đẹp rắn độc như cô, tôi không đủ bản lĩnh để thích. Thủ đoạn quá độc ác, bụng dạ quá nham hiểm! “Hừ.” Lạc Vận Nhi cười lạnh một tiếng, quăng ánh mắt kiều mị cho Triệu Đào, “Nếu anh dám có ý xấu với tôi, anh chắc nên biết kết cục của việc đắc tội với mỹ nhân rắn rết là như thế nào. “Đương nhiên hiểu rõ, chúng ta chỉ là bạn làm ăn còn không được tính là loại tiền trao cháo múc sòng phẳng” “Anh biết thì tốt

Lạc Vận Nhi và Triệu Đào lại dời tầm mắt đến lầu dưới lần nữa... “Là cô bắt cóc tôi?” Nhìn Trần Lạc Du trước mặt, Diệp Văn Ninh lập tức lên tiếng hỏi: “Cô làm như thế nguyên nhân là vì mấy bức ảnh đúng không?" “Cô hại tôi thân bại danh liệt, hại tôi vạch rõ ranh giới với mấy ông chủ lắm tiền, cuộc sống tươi đẹp của tôi đã bị cô làm đảo loạn hoàn toàn, tôi là chị đại trong THEONE, cũng bởi vì cô mà rơi xuống đáy, đều là do cô hại, là cô hại tôi! Cô đã hại tôi!” “Bốp... con đĩ hèn hạ nhà cô!” Trần Lạc Du nhấc tay đánh một cái bạt tai lên má Diệp Vãn Ninh, “Cô hại tôi, cô hại tôi quá thảm, tôi sẽ không tha cho cô! Bốp... Lại là một cái bạt tai lên má trái cô. “Khụ khụ.” Khóe miệng Diệp Vãn Ninh đã loang vết máu, “Cho dù bây giờ tôi nói gì, cô đều không tin tôi. “Tin cô? Cô muốn tôi tin cô cái gì? Chỉ có cô có mấy tấm hình đó, không phải cô tung ra, thì còn có thể là ai? Đồ đĩ điểm, đồ lăng loàn!” “Tôi không làm, khụ khụ.” Diệp Vãn Ninh lại ho sặc sụa mấy hơi, cô muốn giải thích, nhưng Trần Lạc Du đã sớm bị sự phẫn nộ và đố kỵ che mờ lí trí, căn bản không nghe lọt tai! “Cô không làm? Cô thấy tôi sẽ tin cô à?” Không biết từ lúc nào, trong tay Trần Lạc Du đã cầm sẵn một con dao găm...

Triệu Đào nhìn thấy hành động của Trần Lạc Du, thực sự khó mà bình tĩnh tiếp được! “Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất!” Triệu Đào muốn đi xuống lầu ngăn chặn, lại bị một câu nói của Lạc Vận Nhi làm cho sững sờ nguyên chỗ cũ. “Bây giờ anh đi xuống, thì anh sẽ bị bại lộ hoàn toàn... có điều nói thật, tôi rất tò mò, anh rốt cuộc là thương xót con đàn bà đó hay là thương xót khuôn mặt kia?” Lạc Vận Nhi lên tiếng châm biếm. “Cô có ý gì?”

Lạc Vận Nhi cười lạnh: “Trần Lạc Du muốn thêm mấy bông hoa lên khuôn mặt cô ta... anh sẽ không có ý kiến chứ?” “Lạc Vận Nhi! Cô rốt cuộc muốn thế nào? Không được phép làm hại cô ấy!” “Tôi đã bảo Trần Lạc Du ra tay đâu, anh căng thẳng cái gì! Lạc Vận Nhi tôi đã đồng ý thì nhất định làm được, cuối cùng Ninh Y sẽ trở thành người của anh, nhưng cô ta cướp đi anh Thừa Tiêu, món nợ này tôi phải tính toán rõ ràng!”

Triệu Đào lập tức lên tiếng bất bình thay cho Ninh Y, “Cô... rõ ràng là Lục Thừa Tiêu quấn lấy cô ấy, căn bản không có chuyện cô ấy cướp mất anh Thừa Tiêu của cô!” “Nếu không phải do sự xuất hiện của cô ta, anh Thừa Tiêu tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như vậy! Tất cả mọi thứ, đều là do con điểm đó hại, Trần Lạc Du mới chỉ đánh cô ta mấy cái bạt tai, anh đã đau lòng rồi? Hừ... thật là nực cười. Lạc Vận Nhi nháy mắt ra hiệu với mấy tên vạm vỡ ở bên cạnh, sau đó lại lên tiếng: “Vừa nãy anh cũng nói rồi, chúng ta đến ngay cả loại tiền trao cháo múc cũng không phải, tôi cùng lắm cũng chỉ là giúp anh chiếm được cô ta thôi, anh đừng quên, bây giờ anh đang ở trong địa bàn của tôi! Đợi tôi giải mối hận xong, cô ta sẽ là người của anh, yên tâm đi, khuôn mặt xinh đẹp kia của cô ta, tôi sẽ giữ lại cho anh” “Cô đừng quá đáng quá!” Triệu Đào thực sự không nhẫn nhịn nổi nữa, chuẩn bị xông xuống ngăn chặn hành vi của Trần Lạc Du, nhưng lại bị mấy tên vạm vỡ lập tức cản lại. “Anh không phải là đối thủ của bọn họ. Lạc Vận Nhi châm chọc anh ta, chế giễu anh ta không tự lượng sức mình, rồi sau đó phân phó: “Đi xuống nói với Trần Lạc Du, đừng ra tay với khuôn mặt cô ta “Vâng” Một tên tráng kiện như hùm lập tức xoay người đi xuống cảnh cáo Trần Lạc Du. Lúc này Triệu Đào mới yên tâm hơn....

Trần Lạc Du nắm chặt con dao găm trong tay tỏ rõ vẻ bất mãn, nhưng không có cách nào khác... đây dù sao cũng là cảnh cáo của Lạc Vận Nhi, bây giờ cô ta chắc chắn không phải là đối thủ của Lạc Vận Nhi, vì thế chỉ có thể phục tùng! “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô không hề hoảng sợ, nhìn chằm chằm khuôn mặt vì cơn giận mà trở nên khó coi của cô ta. “Tôi muốn như thế nào?” Trần Lạc Du cười lạnh mấy tiếng, nhấc tay lên lại là một cái tát, “Đợi đến lúc cô trở thành hoa vùi liễu dập, tôi sẽ chống mắt xem Lục Thừa Tiêu còn thích cô hay không! Hahahaha!” “Cô... cô muốn làm gì?” Diệp Văn Ninh hoảng hốt, Trần Lạc Du bây giờ đúng là rất đáng sợ! “Tôi muốn làm gì? Cô nói xem tôi muốn làm gì nhỉ?” Trần Lạc Du tiến lên, đấm mạnh một quyền vào bụng Diệp Vãn Ninh, “Hahahaha!” Cô ta cười điên cuồng, lại cho Diệp Vãn Ninh mấy quyền tiếp...

Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, từ đầu đến cuối không hề hé răng nói một lời, chỉ dùng biểu cảm lạnh nhạt nhất nhìn một loạt hành động điên dại của Trần Lạc Du.