“Xin hỏi quan hệ giữa tổng giám đốc Lục và cô Ninh Y là gì?” Ký giả lập tức chất vấn, đi kèm với tiếng sụt sùi, các câu hỏi của nhóm kỷ giả được quăng ra càng ngày càng nhiều, chen lấn giành giật nhau chụp lại hình của hai người họ. “Là người yêu à? Couple?” “Xin hỏi tổng giám đốc Lục và cô Ninh Y là người quen cũ à? Nghe nói vợ của tổng giám đốc Lục và cô Ninh Y rất giống nhau, điều này là thật phải không?” “Cô Ninh Y, có thể mời cô giải đáp nghi vấn của chúng tôi được không?" “Cô Ninh Y, tổng giám đốc Lục..” Hết ký giả này đến ký giả khác từng người một quăng câu hỏi về phía họ, Diệp Văn Ninh lộ rõ vẻ hoảng loạn, đây là lần đầu tiên có nhiều ống kính chĩa vào cô như vậy khiến cô không biết nên làm thế nào.
Lục Thừa Tiêu vội vã ôm cô vào lòng, sau đó cúi thấp đầu cười bên tại cô, “Hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi một ít không gian riêng, phiền dịch chuyển ống kính về phía sau.
Mấy ống kính tiêu cự dài sắp dán sát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô! Lục Thừa Tiêu lộ rõ vẻ không vui, nhíu mày quét một vòng, mấy người ký giả lập tức thức thời lùi về sau mấy bước...
Diệp Vãn Ninh ngây ngẩn, nhìn về phía mấy nhà báo đang lùi về sau, cô biết người đàn ông ở bên cạnh đang gây áp lực cho bọn họ.
Cô mím chặt môi dưới, sau đó mỉm cười với nhóm phóng viên, rồi rời khỏi vòng tay của Lục Thừa Tiêu. “Cám ơn sự yêu mến của các vị, hôm nay là cuộc thi đấu đua xe, lát nữa hy vọng có thể thấy mọi người có mặt trong buổi phỏng vấn.” Diệp Vãn Ninh lễ độ cười gật đầu, sau đó quyến rũ tóm lấy mở tóc dài lòa xòa trước trán, xoay người nhìn Lục Thừa Tiêu, nhảy đôi mắt đẹp với anh, “Lát nữa gặp nhé, tổng giám đốc Lục. Sau đó cô bước từng bước nhỏ vội vã rời đi.
Nhóm ký giả muốn đuổi theo, liền nhận được ánh mắt đủ để khiến mọi người có mặt ở đấy khiếp sợ từ Lục Thừa Tiêu, tất cả đều lập tức sợ hãi rụt hết lại như thỏ đế, không cam lòng tạm thời rời đi.
Trợ lý nhìn thấy Diệp Vãn Ninh xong, lập tức tiến lên phía trước khoác áo ngoài cho cô. “Chị Ninh Y, không phải chị đi ra phía sau thay đồ à? Sao lại vẫn mặc đồ đua xe?” Vốn cô cũng muốn đi theo, nhưng lại nhận được điện thoại từ công ty gọi đến. “Chị gặp phải Lục Thừa Tiêu. “Lục, Lục Thừa Tiêu?” Hana hoảng hốt lên tiếng: “Chính là Lục Thừa Tiêu đến nay vẫn bị nhóm tiểu thư quyền quý nhòm ngó đến? Chính là ông trùm đá quý kia? Chính là anh chàng đẹp trai bá đạo lạnh lùng đó?” “Anh chàng đẹp trai?” Lần này đổi thành cô hô lên kinh ngạc... anh ấy lại có nhiều biệt danh như vậy từ lúc nào? “Đúng ạ đúng ạ, anh ta đúng là quá đẹp trai mà! Rất nhiều phụ nữ từ mọi nước nhìn thấy anh ta đều động lòng!” Hai tay Hana ôm lấy gò má, vẻ mặt thẹn thùng, “Nếu như có thể trở thành người phụ nữ được anh ta yêu... thì tuyệt vời biết bao!”
Diệp Văn Ninh thực sự chịu không nổi dáng vẻ mê trai của Hana, lập tức lên tiếng ngăn cản sự mơ mộng cô bé: “Được rồi được rồi, Hana, đừng nói nhiều thế nữa, còn có nửa tiếng nữa là phỏng vấn rồi, bây giờ chị còn chưa kịp thay quần áo, có kịp không đấy?" “Đúng đúng, sao lại quên chuyện quan trọng này được!” Hana lập tức vỗ trán, “May mà đặt phòng khách sạn ở gần đây, chị Ninh Y, chúng ta nhanh đi thôi! Tài xế đang ở bãi đậu xe đó!”
Diệp Vãn Ninh gật nhẹ đầu, đi cùng với Hana về phía bãi đậu xe, không hề biết vẫn luôn có một đôi mắt sâu thẳm đang chú ý đến từng hành động của cô từ đầu đến cuối...