Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 182: Anh ấy yêu cậu




“Cậu có thể làm nhiều chuyện mà cậu muốn, cậu có thể tiếp tục yêu anh ta, nhưng cậu không thể vì anh ta mà không cần tính mạng của mình!” Anh ôm chặt Diệp Văn Ninh, nói những lời mà nhóm chị Ni không hiểu đầu của tại nheo gì, bọn họ cũng rất thức thời, lập tức lần lượt rời khỏi phòng làm việc. “Trình Tân... cậu biết hết cả rồi... Diệp Vãn Ninh biết không thể giấu nổi Kỷ Trình Tân. “Cậu vẫn rất yêu anh ta... không, nên nói là từ đầu tới cuối cậu chưa từng quên anh ta. Kỷ Trình Tân biết, bản thân nên nhận rõ sự thực này, “Cho dù anh ta đã đối xử với cậu như vậy, cậu cũng không thể nào quên anh ta sao?” “Xin lỗi, Trình Tân... không làm được chính là không làm được, tớ không thể lừa dối bản thân, lúc tớ nhìn thấy anh ấy gặp nguy hiểm, tớ căn bản không kịp suy nghĩ tớ chỉ một lòng muốn cứu anh ấy!” “Vì thế cậu liền không màng đến sự an nguy của bản thân đúng không? Cậu có biết tớ lo cho cậu nhiều đến thế nào không?” “Tớ xin lỗi... Trình Tân, tớ không nghĩ nhiều như vậy, thực sự rất xin lỗi.” Diệp Vãn Ninh cúi thấp đầu ra sức xin lỗi, cô biết lần này cô hành động đúng là rất thiếu suy nghĩ “Đừng xin lỗi với tớ, cậu mãi mãi không cần nói lời xin lỗi tớ, chỉ cần cậu bình an trở về, tất cả đều không hề gì? Kỷ Trình Tân nhìn bộ dạng lành lặn của cô, rất vui mừng, “Tốt quá rồi, cậu không sao, bây giờ cậu đang bình an đứng trước mặt tớ”

Diệp Vãn Ninh cười cong cong đôi mắt ngọt ngào, “Ừ, tớ không có chuyện gì cả, làm hại cậu lo lắng, thực xin lỗi. “Ngốc quá, tớ lo lắng cho cậu là vì tớ thích cậu, cậu có thể không thích tớ, nhưng không thể ngăn cản tớ thích cậu!” Kỷ Trình Tân giơ tay nhẹ nhàng vuốt gò má cô, quyết định nói hết đầu đuôi gốc ngọn những chuyện mà mình biết cho Diệp Vãn Ninh, “Tớ thích cậu như vậy, nhưng không nên lừa gạt cậu, tiếc là... có một số chuyện, tớ đã giấu cậu hơn hai năm nay rồi. “Trình Tân?” Diệp Vãn Ninh khó hiểu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Kỷ Trình Tân, “Cậu có chuyện giấu tớ? Là chuyện gì? Cậu không phải đang trêu tớ chứ?” Bị anh làm cho mờ mịt, bây giờ trong đầu Diệp Vãn Ninh đều như màn sương mù...

Kỷ Trình Tân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đầy vẻ nghi hoặc của cô. “Thực ra ngày hôm đó tớ và bà nội Lục cứu được cậu ở sân xong, tớ có đi tìm Lục Thừa Tiêu tranh luận trái phải, cũng biết được nguyên nhân tại sao anh ấy lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy” “Chẳng nhẽ không phải là vì chuyện của Lạc Vận Nhi à?"

Kỷ Trình Tân lắc đầu, “Cho dù Lạc Vận Nhi vu khống cậu, nói cậu hại con của cô ta, mặc dù anh ấy rất tức giận, nhưng từ đầu đến cuối không muốn làm hại cậu, thực sự khiến anh ấy tức giận là... Cố Vũ Xuyên tự mình tìm đến nói muốn đưa cậu rời đi.” “Học trưởng?” Diệp Vãn Ninh kinh hãi hô lên, nhắc lại chuyện cũ, cô lộ rõ vẻ chấn động, “Tại sao anh ấy muốn đưa tớ rời đi?” “Anh ta nói cậu và anh ta yêu nhau nhiều năm, thậm chí còn nhắc đến Sâm Sâm, nói Sâm Sâm là con của anh ta... cộng thêm với khoảng thời gian đó cậu và Cố Vũ Xuyên qua lại cũng xem như nhiều, anh ấy đã bị lửa giận của cơn phẫn nộ lấp đầy, lúc đó đâu còn lí trí? Anh ấy là quan tâm cậu, Lục Thừa Tiêu trước nay đều ung dung điềm tĩnh, điên cuồng… phẫn nộ… thậm chí là tàn nhẫn, đều là vì cậu... cậu có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh ấy, vì thế anh ấy cảm thấy rất tức giận, bởi vì cậu là người phụ nữ duy nhất có thể ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của anh ấy.

Cái miệng nhỏ của Diệp Vãn Ninh mở ra rồi khép lại, nhất thời chưa hoàn hồn lại sau lời thổ lộ của Kỷ Trình Tân... “Trình Tân... cậu nói là học trưởng đã lên kế hoạch tất cả?" “Không. tớ nghĩ... anh ta không phải là kẻ chủ mưu chính” “Vậy sẽ là ai... là ai muốn đẩy tớ và con tớ vào tình cảnh như vậy, lại là ai muốn chia rẽ quan hệ giữa tớ và anh ấy?” Diệp Văn Ninh lẩm bẩm một mình, sau đó lập tức nhớ đến một người... “Chẳng nhẽ là... cô ta?” “Ngoại trừ Lạc Vận Nhi, không còn ai phí hết tâm tư làm những chuyện này, lúc đó tớ không hề tin Lục Thừa Tiêu nói, nhưng sau đó tớ có điều tra một loạt, thậm chí thông qua quan hệ của anh tớ dò hỏi Burakku cũng có mặt lúc đó! Kỷ Trình Tân cảm thấy áy náy không thôi, khuôn mặt hiện vẻ hổ thẹn, “Người nên xin lỗi là tớ, rõ ràng biết chân tướng chuyện này, lại khiến cậu hận anh ấy hai năm, khiến cậu phải sống trong giày vò giữa yêu và hận...

Diệp Văn Ninh im bặt, nhất thời đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì càng không biết nên làm gì!

Kỷ Trình Tân lại lên tiếng nhận lỗi: “Xin lỗi cậu, là tớ quá ích kỷ, vốn tưởng rằng chỉ cần cậu rời xa anh ấy, chỉ cần thời gian đủ dài, cậu sẽ quên anh ấy, thời gian có thể chữa lành vết thương trong tim cậu, nhưng... bây giờ xem ra, tất cả điều tớ nghĩ đều uổng phí, bởi vì cậu chưa từng quên được anh ấy, cho dù hận anh ấy, cậu cũng không thể từ bỏ tình cảm dành cho anh ấy, đây chính là tình yêu, nó giống như cạm bẫy, dẫn cậu tiến vào, khiến cậu trở nên thương tích đầy mình, cậu không ngừng muốn thoát ra, nhưng... lại vô ích!” “Trình Tân... tớ không ngờ… học trưởng lại đối xử với tớ như vậy, tớ càng không hiểu tại sao Lạc Vận Nhi và học trưởng lại có thể dính dáng đến nhau. “Thị phi ngoắt nghéo ở trong, không phải hai ba cậu là có thể nói rõ được, tất cả đều phải dựa vào cậu đi tìm hiểu, ai thắt nút thì phải tự mình người đó tháo nút ra, cho dù năm đó anh ấy tổn thương cậu, nhưng cũng là vì anh ấy bị phẫn nộ làm cho hồ đồ”

Ai thắt nút thì phải tự mình tháo nút...

Diệp Văn Ninh ngây ngẩn, tất cả những lời anh nói với cô, tất cả những việc tàn nhẫn... bây giờ vẫn đang rõ mồn một trước mắt... những điều này không phải nói quên là có thể quên, nói bỏ là bỏ được...

Kỷ Trình Tân cười rót một ly nước ấm đưa cho Diệp Văn Ninh, nhìn Diệp Văn Ninh, ý cười bên khóe miệng càng đậm, “Nếu như anh ấy không yêu cậu, cho dù cậu ở bên ngoài thực sự làm ra loại chuyện đó, dựa vào tính cách của Lục Thừa Tiêu, thì cũng là chuyện vô thưởng vô phạt, nhiều nhất chỉ là tổn hại đến tự tồn đàn ông, cũng không đến nỗi phải đối xử với cậu như vậy, chính vì anh ấy để tâm đến cậu, thậm chí lúc anh ấy phát hiện mình quá quan tâm cậu, mới không màng đến mọi hậu quả tổn thương cậu, bởi vì quá phẫn nộ, anh ấy hận mình sao lại yêu một người phụ nữ như cậu... anh ấy càng hận bản thân vốn dự tính báo thù, nhưng bản thân lại chìm đắm, người vẫn luôn lý trí nhìn xa trông rộng như Lục Thừa Tiêu lại bị một người phụ nữ chi phối, đây cũng là điểm mà anh ấy khó chấp nhận được!” “Ý cậu là... anh ấy yêu tớ?” “Đều là đàn ông, tớ có thể rất chắc chắn nói với cậu, anh ấy thích cậu. “Trình Tân..” Diệp Vãn Ninh không ngờ Kỷ Trình Tân lại nói với cô những lời này, bây giờ nội tâm cô đang chầm chậm chấn động, mọi cảm xúc chua cay mặn đẳng cùng hòa trộn với nhau. “Còn có một chuyện nữa, tớ cũng là nghe anh tớ nói, nhưng bởi vì sự ích kỷ của tớ, tớ vẫn luôn giấu cậu, mãi không nói cho cậu biết. Tớ xin lỗi, là tớ quá ích kỷ, tớ nên để cậu biết sự thực, để cậu biết chuyện liên quan đến anh ấy” Kỷ Trình Tân nhìn Diệp Văn Ninh đang muốn mở lời, lập tức cắt ngang những lời tiếp theo của cô, “Đừng nói gì cả... tớ biết, với tính cách lương thiện của cậu, cậu sẽ lựa chọn tha thứ cho tớ, nhưng xin cậu hãy để tớ nói xong đã, tớ nghĩ... chuyện này sẽ lại là một đợt chấn động đối với cậu. “Còn nhớ chuyện một năm trước cậu bị bắt cóc không?” “Bắt cóc..” Diệp Văn Ninh khế lẩm bẩm, sau đó gật đầu, “Tớ nhớ” “Thực ra năm đó cậu không từ mà biệt, Lục Thừa Tiêu luôn cử người đi tìm cậu khắp nơi, nhận được tin cậu đã táng mệnh trong vụ nổ, anh tớ nói với tớ, anh ấy gần như là điền cuồng, sụp đổ, buồn bã luôn ở trong Pub, cả ngày say khướt vì rượu! Nếu như anh ấy không yêu cậu, anh ấy sẽ không căm hận nhóm thuộc hạ của anh Lý rồi quét sạch toàn bộ, nếu như anh ấy không yêu cậu, anh ấy sẽ không cả ngày buồn bã như người mất hồn lạc phách, nếu như anh ấy không yêu cậu... anh ấy sẽ không giữ gìn nhẫn cưới của hai người cẩn thận, nếu như anh ấy không yêu cậu.. “Đừng nói nữa!” Diệp Vãn Ninh lập tức bịt hai tai mình lại, tại sao lúc cô quyết định phải hận anh, phải báo thù anh, cô lại biết được một phần chân tướng sự việc? “Cậu nghe tớ nói!” Kỷ Trình Tân nắm lấy hai tay đang bịt chặt tai của Diệp Vãn Ninh, muốn để cô tiếp tục nghe mình nói, “Đây là sự thực tớ giấu cậu, cậu bắt buộc phải đối mặt, cậu yêu anh ấy, chẳng nhẽ cậu muốn anh ấy trở thành chồng của người khác? Nếu như anh ấy không yêu cậu, anh ấy sẽ cưới luôn Lạc Vận Nhi, nhưng mấy năm này... cậu có từng nghe thấy tin tức bên lề nào về anh ấy không? Hơn hai năm này, anh ấy không gần nữ sắc, thậm chỉ ngay cả Lạc Vận Nhi cũng chưa từng chạm vào! Đây chẳng nhẽ còn không đủ chứng minh sự thật lòng của anh ấy dành cho cậu?”

Nói hết sự thật với Diệp Vãn Ninh xong, anh như trút được gánh nặng, trong tình yêu... anh thua rồi, bởi vì anh chưa từng giành được trái tim cô, vì thế anh lựa chọn, giúp cô theo đuổi tình yêu, mưu cầu hạnh phúc, ít nhất cũng không để bản thân cảm thấy hối tiếc! “Trình Tân... tại sao lại như thế... tại sao..” Diệp Văn Ninh dựa vào bả vai anh, nước mắt không ngừng lăn tròn, “Tại sao, tại sao... tại sao lúc tớ quyết định phải thật hoàn mỹ xuất hiện trước mặt anh ấy, vào lúc tớ quyết định vì con và vì bản thân giành lại công bằng, cậu lại nói hết mọi chuyện cho tớ..” “Đây chính là chân tướng sự thật, sự thực chứng minh anh ấy yêu cậu!” Kỷ Trình Tân nâng âm lượng giọng nói của mình cao lên mấy tông, câu nói này in sâu vào trong tâm trí Diệp Văn Ninh. “Nhưng tớ..” Cô còn có dũng khí để yêu anh không? “Cậu vẫn có thể dùng phong thái hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt anh ấy, bởi vì anh ấy yêu cậu, trong lòng anh ấy cậu đã rất hoàn mỹ rồi! Giống như cậu trong tim tớ không có một tỳ vết nào. Vãn Ninh, cậu vẫn còn một đối thủ mạnh! Lạc Vận Nhi không phải là kẻ dễ đối phó, cô ta tính kể cậu như vậy, hại cậu suýt nữa thì mất con! Không thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy! Người đụng đến ta, ta ắt phải đụng lại người, tuyệt đối không thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Hơn nữa bây giờ cô ta cũng là người mẫu có tiếng, Lục Thừa Tiêu lại luôn cảm thấy mắc nợ cô ta, cậu nghĩ là Lạc Vận Nhi sẽ bỏ qua cho cậu không? Vấn Ninh, cậu rất lương thiện không có cách nào trở nên nhẫn tâm! Cậu chỉ cần dùng bộ não thông minh của cậu, tớ dám đảm bảo, cho dù Lạc Vận Nhi có đấu trí đấu dũng với cậu, cũng sẽ thua thảm bại!” Kỷ Trình Tân vô cùng có lòng tin đối với Diệp Văn Ninh.