Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 154: Trở thành người đại diện của tập đoàn đế thịnh





“Cô ấy rất vui, thật không a?” Tọa lạc ở khu vực trung tâm, tòa nhà sừng sững nguy nga trở thành biểu tượng trang nghiêm của thành phố. Ở trong phòng làm việc của người đứng đầu công ty, nghe thấy bác George nói như vậy, Kỷ Trình Tân không kiềm được nở nụ cười, nhìn vào khuôn mặt cũng đang ngậm ý cười của bác George.

Bác George khẽ gật đầu, trả lời đúng sự thực: “Đúng thế, cậu Kỷ, bức thư đó đã mang lại rất nhiều niềm tin cho cô Diệp “Cô ấy vốn rất có năng lực. Anh không hề giúp cô tìm việc, anh chỉ là cho cô một chỗ để cô phát triển bản thân mà thôi, đây không tính là phạm quy chứ? “Có điều... không phải cậu Kỷ đã đồng ý với cô Diệp là không can thiệp vào chuyện tìm việc của cô ấy à? Thế này... không tốt lắm đâu nhỉ? Nếu như cô Diệp biết được, sợ là sẽ tức giận” “Cháu đồng ý với cô ấy sẽ không tìm việc giúp cô ấy, nhưng cháu không hề đồng ý sẽ không tìm một sân chơi phù hợp để cô ấy tự mình thể hiện năng lực chứ đúng không?” Kỷ Trình Tân vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Diệp Vấn Ninh, chỉ cần anh mở miệng, thì sẽ có hàng trăm ngàn công việc để cô tùy ý lựa chọn! “Cậu Kỷ nói như vậy cũng đúng!” Bác George đồng ý gật đầu, “Hy vọng cô Diệp có thể trúng tuyển!” “Dựa vào năng lực của cô ấy, chắc chắn không thành vấn đề.” Kỷ Trình Tân hoàn toàn có lòng tin với cô, “Đúng rồi, bác George, hai giờ chiều bác đi sân bay đón người nhé, một cô gái tên là Hạ Nghi Tâm, cháu đã đưa số điện thoại của bác cho cô ấy rồi, lúc nào đáp xuống, cô ấy sẽ gọi cho bác. Bác đưa cô ấy về lại chỗ Vãn Ninh là được.” “Vâng. Mặc dù bác George không biết cô Hạ Nghi Tâm mà Kỷ Trình Tân nhắc đến là ai, nhưng chắc hẳn cũng sẽ nổi bật giữa đám đông nhỉ? Đến lúc đó bà chỉ cần tìm một cô gái phương Đông xinh đẹp là được. Mục đích Hạ Nghi Tâm đến đây đến ngay cả Kỷ Trình

Hạo suốt ngày dính lấy cô như sam cũng không biết được, cô lấy danh nghĩa là đi công tác khảo sát công ty con, thực tế là đi thăm Văn Ninh.

Anh đồng thời cũng biết được động thái dạo gần đây của Lục Thừa Tiêu từ chỗ Hạ Nghi Tâm! Anh đã sớm sắp xếp thỏa đáng, Lục Thừa Tiêu muốn tìm được cô ấy, không phải là chuyện dễ dàng!

Bác George nhìn đồng hồ treo tường ở bên cạnh, “Bây giờ vẫn còn sớm, bác về chung cư trước, cũng đến lúc cô Diệp phải đi phỏng vấn rồi, bác phải cổ vũ khích lệ cô bé!” Bác George thân thiết dễ gần khẽ gật đầu với Kỷ Trình Tân, sau đó bắt xe về lại căn hộ.

Diệp Vãn Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã sắp đến thời gian hẹn phỏng vấn rồi, cô khẽ hôn nhẹ bé con, “Sâm Sâm, đợi mẹ về nhé!” “Bác George, làm phiền bác chăm sóc Sâm Sâm ạ!” “Yên tâm đi, cô Diệp, Sâm Sâm rất ngoan, hầu như là không khóc cũng không phá, thuộc kiểu lạnh lùng nhé!” Nói xong, bác George và Diệp Vãn Ninh đều cười lên, Bác George nói không sai, buổi tối cậu nhóc hầu như là không khóc không gây rối, yên tĩnh ngủ ngoan, rất săn sóc mẹ và bác George. “Bác George, cháu đi trước đây ạ, tạm biệt bác! Cháu sẽ cố gắng!” Diệp Vãn Ninh khích lệ chính mình, sau đó mới rời khỏi căn hộ.

Mãi đến khi tiến vào một phòng làm việc được thiết kế gần như là hoàn hảo, cô rất sững sờ... Thiết kế ở đây đơn giản độc đáo, lại được bao phủ bởi một luồng không khí tươi mát, cô từng nghe thấy một người cũng đến phỏng vấn nói, tất cả thiết kế ở đây đều do chị Ni của phòng làm việc tự mình thiết kế, có thể thấy được tài năng thiết kế của chị ấy thâm hậu biết bao! “Xin hỏi có phải cô Diệp không?” Một người đàn ông nhìn thấy Diệp Vãn Ninh xong, đầu tiên hơi sững sờ, bị dung mạo xinh đẹp của cô làm cho khuất phục, sau đó mới hoàn hồn lại. “Vâng đúng là tôi” Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, lễ phép nhìn người đàn ông, “Chào anh, xin hỏi nên đi từ lối nào?” “Bên này, chị Ni của chúng tôi đã đợi sẵn rồi!” “Cám ơn anh.” Diệp Vãn Ninh đi theo người đàn ông đi vào một căn phòng đều là cửa kính thủy tinh trong suốt, một cô gái vóc người cao ráo xinh đẹp bá đạo ngồi trên chiếc ghế da. “Chào chị.” Diệp Vãn Ninh lập tức khẽ gật đầu với chị ấy chào hỏi.

Chị Ni đánh giá Diệp Vãn Ninh một vòng, “Vóc dáng cân đối, chiều cao cũng phù hợp. Em là đến ứng tuyển nhà thiết kế hay là người mẫu?” Chị Ni biết Kỷ Trình Tân đã nói trước với mình, cô bé là đến ứng tuyển nhà thiết kế, nhưng sau khi thấy được người thật xong, chị Ni không kìm được hoài nghi, bởi vì tỷ lệ cơ thể và chiều cao của cô, đúng là rất phù hợp với công việc người mẫu “Khụ khụ..” Diệp Vãn Ninh ngây ngẩn, lộ rõ vẻ không tự nhiên, lần đầu tiên bị người khác đánh giá một vòng như vậy, cô đúng là có chút không quen, khẽ thông cổ họng xong, cô mới lên tiếng trả lời: “Em đến ứng tuyển công việc nhà thiết kế ạ. “ồi! Không phải chứ!” Chị Mi lập tức dùng ngôn ngữ mà Diệp Vãn Ninh thân quen nhất, chị ấy biết nói tiếng Trung, “Nhà thiết kế? Đúng là phung phí của trời mà! Trở lại chuyện chính, em cho chị xem tác phẩm thiết kế của em trước nhé. Chị có vài vấn đề muốn kiểm tra em, em chắc là biết để có thể trở thành nhà thiết kế của chị là không dễ dàng gì đúng không?” Chị Ni nhìn Diệp Vãn Ninh, nếu như cô bé thực sự giống như Kỷ Trình Tân nói, vậy đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà!

Nhà thiết kế xinh đẹp như vậy, biết đi đầu tìm được?

Bây giờ cô bé còn chưa trang điểm mà đã đẹp đến mức khiến người khác không thể dời mắt, nếu như có thêm một lớp trang điểm tinh tế hoàn mỹ, thay một bộ lễ phục làm tôn lên đường cong và tướng mạo xinh đẹp, vậy cô bé sẽ trở thành tiêu điểm nổi bật nhất trong hội trường! “Vâng a.” Diệp Vãn Ninh lập tức lấy tác phẩm thiết kế từ trong túi của mình, “Đây đều là tác phẩm được em thiết kế hồi đại học “Em là sinh viên đại học à?” “Không phải... em đã nghỉ học rồi ạ. Cô trả lời đúng sự thực.

Chị Ni đón lấy tác phẩm thiết kế của cô, mới lật được vài trang đã kinh ngạc thốt lên, “Đúng là giỏi quá!” Thiết kế của cô khiến chị Ni cảm thấy hoàn toàn mới mẻ, lại mang theo nét đặc sắc của cá nhân cô!

Chị Ni trước giờ luôn là người thẳng thắn, chị ấy lập tức mở miệng kiểm tra Diệp Vãn Ninh, “Em cảm nhận thế nào về tác phẩm thiết kế của mình?” “Đối với người khác mà nói, có lẽ thiết kế được tác phẩm tốt là vì lợi nhuận, vì kiếm tiền, nhưng đối với em, tất cả những thứ này đều là thứ yếu, cái mà em hưởng thụ là quá trình từ số không ban đầu đến lúc hoàn thành tác phẩm, chúng nó giống như là con của em, từ lúc phải bón cho ăn đến lúc trưởng thành, mỗi một quá trình đều là tâm huyết của em dồn vào!”

Chị Ni không kìm được khẽ gật đầu, hiển nhiên là rất đồng ý với quan điểm của Diệp Vãn Ninh, “Em có biết là trên người em tràn đầy một phẩm chất riêng biệt mà chị muốn tìm kiếm?”

Diệp Vãn Ninh lộ ra nụ cười, nhất thời không biết nên trả lời lại chị ấy như thế nào. “Rất tốt, em trúng tuyển rồi!”

Nhanh như thế... Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng lại thuận lợi đến vậy!

Chị Ni mỉm cười nhìn Diệp Vãn Ninh lên tiếng: “Bởi vì em rất phù hợp với phẩm chất riêng mà chị đang tìm, vì thế em được trúng tuyển rất nhanh gọn, ngày mai... mời em đến làm việc nhé!” “Thật không ạ? Em không nghe nhầm chứ?” Diệp Vấn Ninh kinh hãi không thôi. “Đương nhiên là không" Chị Ni lập tức giơ tay phải với Diệp Vãn Ninh, “Sáng mai em đến phòng làm việc của chị, hợp đồng đảm bảo sẽ khiến em hài lòng! Đương nhiên, em sẽ không phải chỉ là nhà thiết kế đơn giản không đâu “Hả?” Diệp Vãn Ninh mang vẻ mặt khó hiểu nhìn chị Ni, “Chị N.....?” Lời của chị Ni là có ý gì? Diệp Vãn Ninh đoán không ra. “Hahaha, sớm mai em đến đây, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, bây giờ chị còn có việc gấp phải đi trước.” Chị Ni có chút sốt sắng nhìn đồng hồ đeo tay, xem ra đã sắp đến thời gian hẹn rồi. “Dạ vâng, vậy em xin được phép về trước, ngày mai gặp a.” Diệp Vãn Ninh nói lời tạm biệt với chị Ni xong, mới lễ phép rời khỏi phòng làm việc. “Anh Thừa Tiêu, sao anh không nói gì? Mấy bộ hình này không đẹp à?” Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất tập đoàn Đế Thịnh, Lạc Vận Nhi nũng nịu dựa lên người Lục Thừa Tiêu, trong tay còn cầm bộ ảnh mà cô ta chụp không lâu trước đó. “Đẹp lắm” Lục Thừa Tiêu chầm chậm đáp lại. “Vậy, anh Thừa Tiêu... anh cảm thấy em có thể ứng tuyển làm người đại diện đá quý của tập đoàn Đế Thịnh lần này không?” Lạc Vận Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào hỏi dò Lục Thừa Tiêu.

Lục Thừa Tiêu dời tầm mắt lên người cô ta, “Em muốn làm người đại diện đá quý?”

Cô ta gật đầu, “Dạ, bởi vì cả ngày em cũng chẳng có việc gì làm, muốn kiếm ít chuyện làm ạ, hơn nữa trước đây còn nợ anh Thừa Tiêu nhiều như vậy... em nhất định có thể trả lại hết cho anh, chỉ là thời gian sẽ hơi dài một chút. “Anh không cần em phải trả. Số tiền này đối với anh căn bản chỉ như một giọt nước giữa lòng đại dương.

Lạc Vận Nhi chu cái môi nhỏ, lên tiếng lần nữa: “Em vẫn kiên trì quyết định của mình!” “Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ cho người sắp xếp, em vui là được.” Đối với cô ta, Lục Thừa Tiêu vẫn tràn đầy sự áy náy và hổ thẹn, chỉ cần cô ta mở miệng, anh sẽ làm hết khả năng của mình. “Anh Thừa Tiêu, cảm ơn anh... Lạc Vận Nhi ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên cánh môi anh, “Anh Thừa Tiêu, anh tốt với em nhất, em cũng thích anh nhất.

Lục Thừa Tiêu lộ rõ vẻ không được tự nhiên, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhấn nút nội bộ, Burakku lập tức đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. “Tổng giám đốc. “Đưa cô Lạc đến TO, bảo người phụ trách sắp xếp một loạt lớp hình thể cho cô ấy, cô ấy sẽ trở thành người đại diện đá quý lần này

Burakku rõ ràng là rất sửng sốt, người đại diện? Bây giờ mấy người mẫu kia còn tranh nhau sứt đầu mẻ trán, cậu chủ lại hạ lệnh đổi người ngay lập tức? E rằng giới người mẫu sẽ nổ tung mất “Vâng, em đi liền.” Burakku xoay người gật đầu tỏ ý với Lạc Vận Nhi, “Cô Lạc, mời theo tôi.” “Làm phiền anh rồi, anh Burakku” Lạc Vận Nhi mỉm cười với Burakku, nhưng đằng sau nụ cười lại ẩn giấu sự đắc ý và ngông cuồng! “Anh Thừa Tiêu, đến tối ăn cơm cùng nhau được không? Dạo này em rất thèm ăn. “Em muốn thì mình đi. Anh không có ý kiến, bởi vì dạo gần đây tâm tư của anh đã bay đi đâu mất rồi!