Kỷ Trình Tân cũng cảm thấy bản thân rất nực cười, anh chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy! Tối qua anh đã chờ ở dưới lầu nguyên một đêm, anh đương nhiên là biết chuyện xảy ra ở trên lầu, nhưng lại không có cách gì, bởi vì tối qua, cô vẫn là vợ của anh ta, nhưng hôm nay, cô đã không phải nữa rồi...
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe của Kỷ
Trình Tân.
Mãi đến lúc cô bế bé con ngồi vào chuyên cơ riêng, cô mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thừa Tiêu: [Chúng ta đã kết thúc rồi, anh là anh, em là em, từ nay sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, xin anh... cho em tự do, hy vọng chuyện anh đồng ý với em, có thể nói được làm được.
Sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, cô rút sim ra khỏi điện thoại, sau đó ném tấm thẻ nhỏ xíu kia vào thùng rác bên cạnh, tắt nguồn rồi đặt vào túi áo.
Kết thúc rồi... tất cả đã kết thúc rồi.
Cô giành được tự do, nhưng lại không phải là tự do thực sự...
Nhìn bé con đang ngủ say trong lòng, cố gắng gượng mỉm cười, “Bé con à, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, mặc dù bố con không biết đến sự tồn tại của con, nhưng không sao đâu... mẹ sẽ càng yêu thương con hơn.” Hỗn lên gò má đứa bé, Diệp Vãn Ninh lại nở nụ cười...
Đến khi máy bay vững vàng đáp xuống nơi đất khách quê người, Diệp Vãn Ninh biết, từ nay về sau, tất cả đều phải dựa vào chính mình! “Chào cô, cho hỏi cô là cô Diệp đúng không?” Một người phụ nữ trung niên có tướng mạo hòa nhã nhìn Diệp Vãn Ninh bước ra khỏi sân bay, cầm ảnh cô đối chiếu lần nữa, lúc này mới bước lên trước hỏi thăm.
Nghe thấy ngữ điệu tiếng anh trôi chảy của bà, Diệp Vãn Ninh lập tức đáp lại bằng tiếng anh: “Vâng, xin hỏi bác là?" “Tôi là người giúp việc được cậu Kỷ sắp xếp đến chăm sóc cô, cậu Kỷ đã dặn rồi, đợi khi cô đến đây, bảo cô gọi điện thoại cho cậu ấy” Nói xong, người giúp việc chu đáo chuyền một chiếc điện thoại mới tinh có giá trị không hề nhỏ cho cô, “Đây là cậu Kỷ chuẩn bị cho cô. “Cậu ấy... Diệp Vãn Ninh không từ chối ý tốt của người phụ nữ trung niên, giơ tay đón lấy điện thoại, lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi nên gọi bác như thế nào?” “Cô Diệp, cứ gọi tôi là bác George “Vâng, bác George, cám ơn bác." Diệp Vãn Ninh lấy điện thoại gọi vào số của Kỷ Trình Tân, bởi vì phải đi công tác, bây giờ anh ấy cũng đang ở thành phố này, “Trình Tân, tớ đến rồi. Cám ơn cậu đã sắp xếp hết mọi thứ, có điều cậu càng giúp tớ nhiều, thì tớ càng áy náy, tớ biết cậu rất tốt với tớ, nhưng xin cậu đừng đối xử quá tốt với tớ. Cô dùng tiếng Trung nói một mạch những lời mà mình muốn nói, “Để tớ tự lực cánh sinh đi, tớ cũng không thể dựa vào cậu mãi được, Trình Tân, thực sự rất cảm ơn cậu, nhưng tớ đối với cậu chỉ có sự áy náy và xin lỗi."
Kỷ Trình Tân ở đầu dây bên kia rất sửng sốt, sau đó anh lập tức nở nụ cười, “Đừng bao giờ nói xin lỗi với tớ, cũng đừng cảm thấy áy náy với tớ, mọi việc tớ làm vì cậu chưa từng nghĩ đến sẽ bắt cậu hoàn trả gì. Tớ đồng ý với cậu, để cậu tự mình sắp xếp cuộc sống mà cậu mong muốn sau này, nhưng đừng từ chối chỗ ở và người giúp việc tớ đã sắp xếp giúp cậu, bây giờ cậu đang cần bác George chăm con giúp cậu, như thế cậu mới có thể yên tâm làm việc được. Đừng từ chối ý tốt của tớ ở cách xa ngàn dặm như thế, tớ sẽ rất đau lòng” “Nhưng Trình Tân... cậu làm như thế, tớ... “Được rồi được rồi, tớ cũng đã đồng ý với cậu rồi, chắc chắn sẽ không can thiệp chuyện cậu tìm việc và cuộc sống của cậu! Tớ cũng sẽ không lợi dụng quan hệ cá nhân giúp cậu tìm việc thuận lợi, như thế được chưa?” “Trình Tân, đợi tớ tìm được việc xong, mỗi tháng sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu, cậu nhất định phải lấy nhé. Còn có lương của bác George, đợi tớ tìm được việc xong sẽ trả lại hết cho cậu!” "Được được được, không gấp không gấp, tất cả đều phải đợi cậu tìm được việc đã. Nhưng cậu phải nhớ, luôn biết tự bảo vệ bản thân, đề phòng khỏi người khác hại mình” “Ừ, cám ơn cậu. Kẻ nghèo cũng phải có tự tôn, bây giờ cô đúng là kẻ nghèo, nhưng cũng không thể bắt cậu ấy cứ cho mà không được bảo đáp lại, cô không phải là con sâu gạo dựa dẫm vào đàn ông! “Cô Diệp, giao tiểu thiếu gia cho tôi.”
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, cẩn thận chuyền đứa bé cho bác George, “Làm phiền bác quá "Không cần khách sáo thế đâu, cô Diệp, đây là điều tôi nên làm” Bác George rất thích đứa bé trong lòng, lộ ra nụ cười với Diệp Vãn Ninh, “Tên tiểu thiếu gia là gì thế?” “Lục Sâm.” Cô trả lời bác George bằng tiếng Trung. “Lục... Sâm... ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất
Diệp Vãn Ninh kinh ngạc nhìn bác George, "Bác
George, bác biết nói tiếng Trung a?”
Bác George lập tức cười lên, lại dùng tiếng Anh trả lời: “Chỉ biết một chút ít, đây là thành quả Kỷ thiếu gia bảo tôi đi học, bây giờ tôi vẫn còn đang học đấy!”
Diệp Vãn Ninh mỉm cười, cô không ngờ rằng Kỷ Trình Tân lại sắp xếp tất cả thỏa đáng như vậy. “Cô Diệp, đi thôi, chỗ ở cách đây rất gần, là một tòa nhà chung cư được thiết kế rất cao cấp, chúng ta ở lầu 16.
Bác George bế đứa bé, Diệp Vãn Ninh tự mình kéo hành lý đi về phía tiểu khu cao cấp cách đó không xa cùng với bác
George.
Mọi công trình ở đây không thiếu thứ gì, thiết kế tòa nhà đẹp đến mức Diệp Vãn Ninh líu lưỡi! "Bác George, tiền thuê nhà ở đây nhất định là rất đắt nhỉ?” Nói xong, Diệp Vãn Ninh lập tức dí dỏm lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Bác George gật nhẹ đầu, “Đây là một trong những khu tốt nhất của thành phố, người có thể ở tiểu khu này đều rất giàu có! Hơn nữa đều rất gần với sân bay và trung tâm thành phố, ý của cậu Kỷ là rất thích hợp để cô Diệp tìm việc, đi đi về về cũng không cần nhiều thời gian, còn có thể nhân lúc nghỉ trưa về chăm đứa bé.
Cậu ấy đúng là rất chu đáo... cậu ấy rất tốt với cô, Diệp Vãn Ninh có thể cảm nhận được, nhưng cô lại không có cách nào tiếp nhận sự yêu mến của cậu ấy, có hai nguyên nhân, đầu tiên là cô không muốn làm chậm trễ cậu, thứ hai là trong lòng cô vẫn chưa quên được Lục Thừa Tiêu! “Đến cả phòng em bé dành cho tiểu thiếu gia cũng đã được chuẩn bị xong rồi!” Bác George chưa từng nhìn thấy cậu Kỷ đối xử với người phụ nữ nào như vậy, đồ dùng trong phòng em bé cũng không thiếu thứ gì, hơn nữa chỉ chọn đại một thứ, giá cả cũng cao đến mức dọa người!
Diệp Vãn Ninh sững sờ tại chỗ nhìn tất cả mọi bố trí, cô biết cậu ấy rất dụng tâm... nhưng cô lại không biết nên dùng ngôn từ gì để biểu đạt lòng cảm kích với cậu ấy, cô sẽ thống kê lại tất cả mọi thứ, đợi cô tìm được việc, sẽ cố gắng trả lại hết cho cậu!
Diệp Vãn Ninh bây giờ, đã ném Lục Thừa Tiêu ra đằng sau đầu, ở phía bờ bên kia đại dương, cô nên bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của mình và bé con, tinh thần chiến đấu dâng trào, cô vẫn là Diệp Vãn Ninh không chịu đầu hàng, không chịu bỏ cuộc.