Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 149: Em sẽ hoảng loạn? sẽ sợ hãi?




“Anh Thừa Tiêu ở đâu?” Đúng vào lúc này, Lạc Vận Nhi đã ngồi trong phòng khách đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, “Rốt cuộc có ở phòng làm việc hay không?” Cô ta lại hỏi thăm Burakku đứng cách đó không xa lần nữa.

Burakku cũng không biết nên giải thích như thế nào... chẳng nhẽ lại nói với cô ta cậu chủ và thiếu phu nhân đang quấn quýt bên nhau? “Anh đừng im lặng thế chứ! Anh không nói, tôi tự mình đi tìm!” Lạc Vận Nhi thở phì phò đi về phía thang máy, nhưng lại bị Burakku nhanh chóng cản đường lại. “Cô Lạc, xin dừng bước. “Dừng bước?” Lạc Vận Nhi khó hiểu nhìn Burakku, nếu như không phải nể mặt anh là trợ lý đắc lực của Lục Thừa Tiêu, bây giờ chắc chắn cô ta cũng không chịu hoàn hoãn như vậy! “Cô Lạc, xin dừ bước." Burakku lặp lại lời vừa nãy “Tổng giám đốc không ở trong tập đoàn, nếu cô có chuyện gì thì gọi thẳng vào số cậu chủ hoặc là nói với tôi, tôi sẽ chuyển lại lời của cô không sót chữ nào. “Tôi đã gọi điện thoại rồi, không ai bắt máy, bây giờ tôi muốn nói với anh Thừa Tiêu một số vấn đề cá nhân, chẳng nhẽ anh Burakku cũng muốn nghe?” Lạc Vận Nhi biết mình tuyệt đối không thể bày tỏ thái độ quá rõ ràng, ít nhất là trước mặt Burakku, cô ta phải tạm thời thu bớt lại tính khí của mình. “Vậy... vậy mời cô Lạc về lại biệt thự đợi cậu chủ “Chẳng nhẽ anh ấy đúng là không ở văn phòng à?” Lạc Vận Nhi thấy nửa tin nửa ngờ với lời của Burakku.

Burakku gật nhẹ đầu, tiếp tục nói dối: “Xin lỗi cô, tổng giám đốc đã đi ra ngoài rồi, vốn nửa tiếng trước sẽ về lại, nhưng đột nhiên gặp phải một số việc rắc rối, sợ rằng phải đến đêm nay hoặc ngày mai.

Lạc Vận Nhi do dự không quyết, cô ta có chút không tin lời Burakku cho lắm, nhưng lại không thể quang minh chính đại xông thẳng vào “Được thôi, nếu như vậy, tôi cũng chỉ đành rời khỏi đây trước. Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể tạm thời rời đi, “Nếu như anh Thừa Tiêu quay về, phiền anh Burakku báo lại với anh ấy là tôi đã qua đây, bảo anh ấy có thời gian thì liên lạc với tôi. “Tôi biết rồi, cô Lạc, cô yên tâm đi, nhất định sẽ làm theo lời cô nói.” Burakku đưa mắt nhìn theo Lạc Vận Nhi rời đi, sau đó mới thở phào một hơi. Cuối cùng cũng tiễn được người phụ nữ phiền nhiễu này đi!

Thực ra cậu chủ đang ở trong phòng làm việc, còn về việc anh ấy đang bận gì... người làm cấp dưới như anh đương nhiên là hiểu rõ hơn ai hết, nhưng vẫn không nên để người ngoài biết thì hơn l

Lạc Vận Nhi tức giận giảm chân, không ngờ rằng cố ý đến tìm Lục Thừa Tiêu, để anh ấy đếm thử chút bánh ngọt mình tự làm, lại gặp phải Burakku! Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc chắn là sẽ không để cô đi vào phòng làm việc tổng giám đốc! Không còn cách khác, cô ta chỉ đành tạm thời rời đi.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa đi vào gara để xe ở tầng hầm, cô ta liền cảm thấy có chỗ không được bình thường, vừa mở cửa xe, ngồi vào ghế lái xong, cô ta lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ

Lạc Vận Nhi bị dọa cho sợ hãi hét lên, “A... Cô ta rít lên một tiếng chói tai xong mới nhìn thấy rõ ràng thẳng mặt người đàn ông... “Là anh... Yên! Anh làm em sợ quá!” Lạc Vận Nhi vỗ nhẹ lên ngực mình, thở phào một hơi lên, “Anh thật đáng ghét, anh có biết như thế rất dọa người không!” Trước mặt Lang Yên, cô ta lại trở thành người phụ nữ bé nhỏ e ấp. “Anh biết, nhưng quyết định của em cũng khiến anh khiếp sợ không kém, không đúng sao?” Ngay thời khắc này, anh lộ rõ vẻ cô đơn. “Quyết định? Quyết định gì? Yên... anh đang nói gì?” Lạc Vận Nhi mang theo vẻ khó hiểu nhìn Lang Yên, đang chuẩn bị xoay chìa khóa xe, thì bàn tay nhỏ trắng ngần của cô ta lại bị anh ta nắm lấy.

Lang Yên nhằm chặt mắt, nội tâm đau đớn mở miệng lần nữa: “Đến bây giờ, em vẫn chưa chịu nói với anh?” “Nói với anh cái gì? Yên, anh nói gì em không hiểu Không ngờ rằng anh ta đã rời khỏi thành phố T một thời gian, lại đột nhiên quay trở về, Lạc Vận Nhì nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc của anh ta, khó tránh khỏi có chút chột dạ, “Anh đừng nhìn em như thế... em... sẽ hoảng lắm, sẽ sợ hãi... “Em sẽ hoảng loạn? Sẽ sợ hãi? Lúc em tự tay mình giải quyết đứa con của chúng ta, em có từng nghĩ đến hai từ này không?” Anh yêu cô, nhưng cô lại tổn thương anh, còn không tiếc làm hại đứa con của bọn họ

Anh... anh đều biết rồi?!

Lạc Vận Nhi nhất thời hoảng loạn, qua hồi lâu vẫn chưa lên tiếng... “Em tưởng là anh không biết gì à? Chuyện Lang Hiếu đưa thuốc cho em, anh ấy đã nói hết với anh, mặc dù anh ấy rất xem trọng em, nhưng một nửa giang sơn của anh ấy là do anh đánh đổi về, chuyện anh cảm thấy rất quái lạ, anh ấy đương nhiên sẽ nói hết những thứ mình biết cho anh!”

Thì ra... là Lang Hiếu đã nói cho anh biết, anh mới cho người điều tra tất cả “Em xin lỗi... Yên... Lạc Vận Nhi muốn nói lời xin lỗi, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nên dùng lí do gì để thuyết phục anh ta! “Em nói với anh ngàn lần vạn lần xin lỗi thì có ích gì, em đúng là rất có lỗi với con của chúng ta! Đứa con chúng ta đã tạo nên lúc ở sân bay!” “Yên... tình trạng bây giờ của em không thể có con được, bây giờ em đang ở trong đầm rồng hang hổ, sao có thể có con được... em làm như thế cũng là bất đắc dĩ mà thôi. “Vì thế em mới lợi dụng con của chúng ta?” “Em xin lỗi, Yên, anh đánh em đi, anh mắng em cũng được, chỉ cần anh đừng tức giận, thì anh làm gì cũng được, em xin anh... đừng tức giận với em, em xin anh đấy, em không thể không có anh” Cô ta giả vờ vẻ đáng thương vô tôi muốn giành lại sự tín nhiệm và tình yêu của anh ta. “Anh đúng là rất tức giận. Lúc anh nhận được tin tức này, liền lập tức từ bỏ hợp đồng trị giá hàng chục triệu tệ, gấp rút trở về thành phố T ngay đêm hôm đó! “Em xin lỗi, anh đánh em đi!” Lạc Vận Nhi nắm lấy tay Lang Yên đánh lên mặt, lên người mình!

Lang Yên lập tức dùng sức chặn đứng lại hành động của cô ta, “Em biết rõ là anh không nỡ đánh em, con mẹ nó!” Đột nhiên vang lên một tiếng 'bốp, trên mặt cô ta có thêm năm dấu đỏ. Lang Yên chửi bởi thành tiếng, không ngờ rằng nhân lúc anh không dùng sức, cô ta cầm lấy tay anh đánh lên gò má trắng ngần của mình, hơn nữa lại dùng rất nhiều sức

Lang Yên tức giận mắng thành tiếng: "Có đau không? Shit!"

Lạc Vận Nhi nhấc đôi mắt xinh đẹp của mình, cắn chặt môi dưới, “Em xin lỗi... Yên, em... em cũng rất hổ thẹn! Không còn bé con nữa, em rất áy náy, nhưng em thực sự... không còn cách nào khác, chúng ta còn có thể có con tiếp, Yên, em xin lỗi... xin lỗi... huhuhu.... Bỗng nhiên, cô ta khóc lên nức nở.

Lang Yên biết mình không thể làm gì được cô, liền ôm cô vào lòng, vỗ về nói: “Đừng khóc nữa...anh không giận nữa đâu, đừng khóc. Em vừa khóc, anh liền loạn cào cào, đừng khóc nữa nhé, nếu khóc tiếp anh sẽ giận thật đấy!”