Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 139: Muốn làm gì thì làm




Nghe thấy giọng nói cầu xin của cô, bà nội Lục sao có thể nhẫn tâm từ chối được?! “Văn Ninh, cháu thực sự không thể suy nghĩ thêm à?” “Bà nội, cháu đã suy nghĩ rất kỹ rồi, lúc bắt đầu anh ấy lấy cháu chính là vì muốn báo thù cháu và vì bà... mà cháu lấy anh ấy cũng chỉ là vì lúc đó tập đoàn Diệp Thị đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Nhưng... bây giờ tập đoàn Diệp Thị cũng đã bị anh ấy thu mua, đối với anh ấy, cháu không còn giá trị lợi dụng, người anh ấy yêu cũng đã quay về bên anh ấy. Anh ấy cũng không hề có tình cảm với cháu, cháu không muốn miễn cưỡng anh ấy, càng không muốn miễn cưỡng bản thân tha thứ cho anh ấy, vì thế cháu lựa chọn rời đi, tác thành cho anh ấy và người con gái anh ấy yêu thương.

Bà nội Lục đau đớn vạn phần, Diệp Vãn Ninh chịu sự oan ức lớn đến chừng nào, người làm bà nội như bà dù gì cũng biết được ít nhiều, “Vãn Ninh... Thừa Tiêu chỉ là nhất thời hồ đồ! Nếu như nó không quan tâm cháu, thì sẽ không nổi trận lôi đình như vậy!” “Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu sẽ không thay đổi ý của mình, xin bà nội tác thành cho cháu, có thể giúp cháu che giấu đứa bé, đừng nói cho anh ấy biết đứa bé đã được bình an sinh ra, được không? Cháu xin bà nội... “Văn Ninh, thực sự không còn cơ hội thương lượng à? Bà nội rất thích cháu, thích đứa cháu dâu như cháu” “Bà nội, cháu cũng rất yêu quý bà, yêu quý dì Trương, thím Lý, cũng yêu mến tất cả những người làm thân thiện ở biệt thự. Cháu sẽ không quên mọi người, bà nội, cháu sẽ lén đưa bé con đến thăm bà a!” “Đây là cháu nói đấy nhé, Vãn Ninh! Cháu không được chơi trò mất tích với bà đâu đấy!” “Không đâu ạ... bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho bà, thường xuyên đưa đứa bé đến thăm bà!” “Được.” Bà nội Lục lập tức trả lời, bà biết... cho dù bản thân nói gì đi nữa, đều không có cách nào khiến Diệp Vấn Ninh thay đổi ý kiến, “Muốn làm gì thì làm vậy, thuận theo ý của cháu, Vãn Ninh, đừng làm việc khiến bản thân hối hận là bà nội yên tâm rồi.” “Cám ơn bà, bà nội, cháu sẽ như thế ạ, cám ơn bà! Cám ơn bà có thể thông cảm cho cháu!” “Đứa bé ngốc, cháu không cần cảm kích sự thông cảm của bà, bởi vì từ đầu đến cuối bà chưa từng trách cháu, tất cả đều do Thừa Tiêu sai, nó lý nên vì sự kiêu ngạo của nó, không thể không trả giá, cái giá mà nó phải trả chính là mất đi cháu, mất đi con của mình!” Bà nội Lục chưa từng nghi ngờ đứa bé có phải là của nhà họ Lục hay không! Có hai điểm nguyên nhân: Thứ nhất là vì bởi vì bà luôn tin tưởng Văn Ninh, thứ hai là bởi vì đứa bé giống Lục Thừa Tiêu hồi nhỏ như hai giọt nước, đây còn có thể sai à? Mặc dù bà tuổi tác đã cao, nhưng còn chưa đến mức già cả hoa mắt. “Nếu như cháu bỏ Thừa Tiêu, sau này trong cuộc sống có gặp khó khăn gì, bà nội sẽ giúp đỡ cháu vô điều kiện, trong lòng bà, cháu mãi là cháu dâu của bà nội!” Diệp Vãn Ninh cười lên, “Cháu cảm ơn bà, bà nội.”

Ngất điện thoại xong, Diệp Vãn Ninh thở phào một hơi, nhận được sự cho phép và giúp đỡ của bà nội, Diệp Vấn Ninh cảm thấy như trút được gánh nặng, một phần lớn đã tảng đè trong lòng cô cuối cùng cũng được nhấc xuống.

Nhưng cô không ngờ rằng vấn đề lớn hơn còn nằm ở phía sau “Cốc cốc cốc. Những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, sau khi cửa phòng bệnh được gõ lên, y tá đưa mấy người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ tiều tụy đi vào phòng.