“Anh nói gì? Đứa bé trong bụng Văn Ninh... không phải là của anh?” Kỷ Trình Tần sững sờ, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của bạn thân, dễ nhận thấy anh đã phát hiện ra việc này từ trước.
Lục Thừa Tiêu lại cười lạnh, “Nếu không cậu cảm thấy anh sao lại làm ra việc tàn nhẫn như vậy! Hử?” “Anh hận cô ấy phản bội lại anh?! Nhưng tôi thấy Văn
Ninh không phải loại người đó!” Không biết vì sao, anh rất tin tưởng cô ấy. “Sao nào? Cậu bị cô ta cho uống bùa mê thuốc lú gì? Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thu hút cậu?” Lục Thừa Tiêu cười nhạo bạn thân, sau đó giải thích nói: “Trước đó gã đàn ông của cô ta đã tìm đến cửa “Sao lại... thế? Người đàn ông đó là ai?”
Ánh mắt Lục Thừa Tiêu mang theo tia phẫn nộ nhìn Kỷ Trình Tân, “Người thừa kế tập đoàn Cổ Thị, Cổ Vũ Xuyên
Kỷ Trình Tân hoảng hốt không thôi: “Tôi vẫn không tin Vãn Ninh sẽ làm loại chuyện đó!” “Đến nước này rồi, cậu vẫn bao che cho cô ta? Hại chết con của Vân Nhi là sự thật, yêu đương thắm thiết với người đàn ông khác cũng là sự thực!” Bộp... tiếng động vang bất thình lình, một xấp ảnh được đập nặng nề lên bàn.
Ở trên đều là những cảnh cô và Cổ Vũ Xuyên ở bên nhau, từ lúc đại học... đến bây giờ... từ thư viện trường lúc đó đến nhà hàng cao cấp bây giờ, nhìn thấy cô mỉm cười trong ảnh, ẩn đường Kỷ Trình Tân càng nhíu chặt hơn. “Đây cũng không thể chứng minh được gì” “Cậu rốt cuộc đã nhận được lợi ích gì từ cô ta?” Lục Thừa Tiêu cũng rất giận dữ nhìn Kỷ Trình Tân trước mặt, nhìn thấy dáng vẻ vẫn lựa chọn tin tưởng Diệp Vãn Ninh của cậu ấy, lửa giận của anh càng bốc lên ngùn ngụt, “Chẳng nhẽ cậu cũng từng hưởng dụng người phụ nữ đó?” "Shit!” Kỷ Trình Tân tức giận mắng ra tiếng, sau đó vung quyền đấm thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Lục Thừa Tiêu, “Đừng có mà làm nhục vợ mình như thế, tôi tin tưởng cô ấy chưa từng phản bội anh! Tôi thích cô ấy, tôi thừa nhận, nhưng cũng chỉ là tôi thích đơn phương mà thôi! Lục Thừa Tiêu, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không bạn bè gì nữa!”
Lục Thừa Tiêu ngang ngạnh lau đi vết máu bên khỏe miệng, mắt lạnh nhìn chằm anh, “Đây là cậu nói đấy nhé!” Chia rẽ tình cảm bằng hữu hơn mười năm của bọn họ không phải chỉ là một quyền này, mà là một người đàn bà còn quen biết chưa được mấy tháng! Nghĩ thôi cũng thấy rất nực cười!
Anh ấn nút nội bộ, lập tức phân phỏ: “Kano, tiền tổng giám đốc Trình về.” “Không cần. Kỷ Trình Tân nhìn bạn thân một cách sâu xa, sau đó phóng khoảng xoay người rời đi.
Đúng lúc Kỷ Trình Tân vừa đi ra khỏi tập đoàn Đế Thịnh, anh nhận được điện thoại từ bà nội Lục gọi đến. “Bà nội Lục, tình trạng Vãn Ninh thế nào rồi?” “Tình trạng bây giờ rất tệ, đứa bé chắc chắn không thể được sinh ra dễ dàng rồi, nhưng tình hình của Văn Ninh cũng không được tốt” Bà nội Lục quyết đoán kịp thời đưa ra quyết định quan trọng, "Bà đã liên lạc với phía bệnh viện công bố đứa bé bị sinh non, tất cả mọi người sẽ kín bưng miệng, Trình Tân, cháu là đứa thông minh, vì tốt cho Văn Ninh, cháu biết nên làm như thế nào chứ?” “Cháu hiểu ạ, kín mồm kín miệng. “Là lúc cho Thừa Tiêu chịu khổ rồi!” Lúc bà nội Lục nhìn thấy chất trai của mình, bà có thể vạn phần khẳng định đứa bé này chắc chắn là con cháu nhà họ Lục, bé con quả thực giống y hệt Lục Thừa Tiêu lúc nhỏ.
Kỷ Trình Tân hiểu ý của bà nội Lục, anh lái xe đi thẳng đến bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Diệp Vãn Ninh đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh lại. “Bà nội Lục.” “Cháu này, vội vội vàng vàng chạy đến, Vãn Ninh còn có bà chăm mà!” May mà đứa bé đã được đầy tháng, mới có thể thuận lợi tiến hành phẫu thuật.
Đối với mọi hành vi của Lục Thừa Tiêu, người làm bà nội như bà biết rõ, cháu trai cũng là do nóng nảy, đổi cách nói khác, nó là quan tâm đến Vãn Ninh, bởi vì quan tâm mới để ý, mới không thể chịu nổi dù chỉ một chuyện nhỏ, bởi vì quan tâm, mới tức giận quá độ nói những lời tổn thương đến cô! “Cháu rất lo cho Văn Ninh.
Bà nội Lục nhìn Kỷ Trình Tân, bà cũng đã từng có một thời tuổi trẻ, sao có thể không nhìn ra tình cảm trong đáy mắt Trình Tân... “Bà nội, để cháu trông cho, bà về nghỉ ngơi đi ạ, bà cũng đã dầm mưa rồi." “Cháu khăng khăng muốn trong Vẫn Ninh, vậy cháu trông giúp bà nhé, bà sẽ cho người đến chăm sóc đứa bé, đợi Vãn Ninh tỉnh lại, nhớ nói hết mọi căn dặn của bà cho cô bé biết. Chỉ cần bà muốn ngăn chặn tin tức, thì nhất định sẽ cản được! “Cháu biết rồi ạ, bà nội, bà yên tâm. Kỷ Trình Tân hiểu rõ gật đầu, sau đó dì Trương đưa bà nội Lục tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Kỷ Trình Tân xoay tay nắm cửa đi vào phòng bệnh, nhìn Diệp Vãn Ninh vẫn đang ngủ say, anh không kìm được thở dài một hơi... “Em thích anh ta rồi, đã thích như vậy, sao không nói ra... sao lại không giải thích... hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu, thì em cũng sẽ bị tổn thường càng nhiều. Kỷ Trình Tân đau lòng nhìn Diệp Vãn Ninh, anh rời nhà đã được mười năm, trong mười năm này chưa từng động lòng với người phụ nữ nào, nhưng anh lại động lòng với cô, người phụ nữ ở gần với anh nhất, đáng tiếc rằng... cô đã là vợ của Lục Thừa Tiêu
Trong tập đoàn Đế Thịnh.
Burakku đi vào phòng làm việc trên tầng cao nhất, cơ thể thon dài của Lục Thừa Tiêu đang đứng trước cửa sổ chạm sàn, mặc ý ngắm nhìn sự phồn hoa của thành phố. “Cậu chủ.” Burakku biết tâm trạng của cậu chủ mấy ngày nay không được ổn định, nói chuyện làm việc càng cần phải cẩn trọng hơn. “Chuyện tôi bảo cậu điều tra, đã điều tra rõ chưa?"
Burakku lập tức trả lời: “Vâng, cậu chủ, ngọn nguồn tập đoàn Tinh Xuyên, đã điều tra kỹ rồi.” “Rất tốt, cứ làm theo như dặn dò trước đây” “Vâng, cậu chủ, cậu yên tâm." Burakku cung kính kh người, sau đó lập tức lui ra bắt đầu hành sự
Burakku vừa về lại phòng làm việc, bắt đầu dựa theo mệnh lệnh cậu chủ phân phó lúc trước truyền đạt xuống cấp dưới...
Đầu bên kia, Cổ Vũ Xuyên đang ngồi trong phòng làm việc rầu rĩ vì sự sụt giảm của cổ phiếu gần đây, đột nhiên nhận được điện thoại thư ký chuyển đến. “Giám đốc Cổ, người đại diện tập đoàn dệt may Vương Thị tìm anh.” Giọng nói lão luyện của thư ký vang lên phía đầu dây bên kia, “Có cần nối máy vào không ạ?” Nhận được cuộc điện thoại này xong, thư ký cũng không dám kéo dài, lập tức hỏi ý kiến của Cổ Vũ Xuyên. “Ồ? Là có chuyện gì?” “Hình như là liên quan đến chuyện sợi bông” Thư ký cũng không hiểu rõ về phương diện này lắm, “Người đại diện của đối phương cũng không nói cụ thể hơn.
Cổ Vũ Xuyên nghe thư ký nói như vậy, lập tức hoảng hốt, sau đó hơi hưng phấn, vội vã lên tiếng: “Nhanh nổi máy vào đây.” “Vâng.”