Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 119: Tự xem mình là lục phu nhân rồi




Kano hơi ngây ngẩn, sau đó lập tức nhếch nụ cười, “Anh Cổ là đang nói đùa đúng không? Người phụ nữ của anh sao có thể là thiếu phu nhân nhà tôi được?” “Sao nào? Ý của anh là, đến ngay cả người phụ nữ của mình, tôi cũng nhầm được?” Cổ Vũ Xuyên cười lạnh mấy tiếng,“Tôi còn chưa đến mức nhận không ra người phụ nữ của mình là ai!” “Anh Cổ... anh đợi một chút.” Kano cảm thấy chuyện này rất gai góc, nhìn dáng vẻ ung dung của Cổ Vũ Xuyên, anh thấy chuyện này không ổn, lập tức đi đến bên chiếc MercedesBenz, chìa tay gõ lên cửa kính, tài xế nhanh chóng hạ nút cửa phía sau xuống. “Cậu chủ, anh Cổ. “Xảy ra chuyện gì?” Lục Thừa Tiêu hỏi thăm Kano đang đứng bên ngoài.

Kano lập tức lên tiếng: “Cậu chủ nên ra xử lý thì hơn ạ.

Ngay cả chuyện Kano cũng không xử lý được, có thể thấy tính nghiêm trọng của sự việc này!

Lục Thừa Tiêu xuống xe đi về phía Cổ Vũ Xuyên, “Không biết anh Cổ đến đây là vì chuyện gì?” “Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, tổng giám đốc Lục. Cổ Vũ Xuyên khó chịu hừ hai tiếng, nhìn về phía Kano ở bên cạnh. “Cậu chủ, anh Cổ nói anh ta đến nhà họ Lục đón người phụ nữ của anh ta. Kano giải thích. “Không biết người phụ nữ mà anh Cổ ám chỉ là?” “Là Vãn Ninh, tổng giám đốc Lục, có một chuyện tôi bắt buộc phải nói rõ ràng với anh. Cổ Vũ Xuyên nói đâu ra đấy, nhìn Lục Thừa Tiêu nhíu chặt ấn đường, anh ta cần thận nói lại lần nữa: “Thực ra trước khi kết hôn với tổng giám đốc Lục, Văn Ninh và tôi đã từng yêu nhau. “Ồ? Thế à? Thực không biết thì ra vợ tôi còn có lịch sử tình trường với anh Cổ đấy!” Lục Thừa Tiêu mở miệng châm chọc: “Cho là thế đi, thì bây giờ cô ấy cũng là vợ tôi, cũng không có nửa điểm quan hệ gì với anh Cổ nữa, không phải à?” “Theo lý thuyết là thế... không sai... Cổ Vũ Xuyên biết tài ăn nói của mình không bằng được Lục Thừa Tiêu, chỉ có thể dựa theo lời Lạc Vận Nhi đã dạy lúc trước tiếp tục nói: “Làm phiền tổng giám đốc Lục nghe tôi nói hết đã “Xin rửa tai lắng nghe “Vốn dĩ quan hệ giữa tôi và Vãn Ninh rất thân mật ở thời đại học là chuyện mà mọi người đều biết, tôi không biết vì sao sau này cô ấy lại trở thành vợ của tổng giám đốc Lục, nhưng nhìn thấy bụng cô ấy lớn dần từng ngày, tôi cũng rất lo lắng chuyện này sẽ bị tổng giám đốc Lục phát hiện” Cổ Vũ Xuyên ra vẻ đàng hoàng nhìn Lục Thừa Tiêu, những lời nói ra cũng đâu vào đấy, giống như là sự thực.

Cổ Vũ Xuyên thấy Lục Thừa Tiêu không lên tiếng, lại tiếp tục nói: “Ngày hôm đó tôi hẹn Văn Ninh ra ngoài, không phải là vì đi chọn trang sức gì, mà là hỏi ý kiến của cô ấy, cuối cùng tôi vẫn là quyết định nói hết chuyện này cho tổng giám đốc Lục “Nói.” Lục Thừa Tiêu lạnh lùng liếc Cổ Vũ Xuyên, anh nhả ra một từ đơn từ trong đôi môi mỏng.

Cổ Vũ Xuyên hơi ngây ngẩn, cho dù anh chỉ nói một chữ, cũng làm cho người khác phải khiếp sợ! Nói chuyện với người đàn ông này đúng là rất cần dũng khí và sự gan da! “Đứa bé trong bụng Vãn Ninh... thực ra là của tôi...

Lời vừa thốt ra, đến Kano cũng bị dọa cho nhẩy cẫng! Lục Thừa Tiêu lại bình tĩnh khác thường, Cổ Vũ Xuyên lộ ra nét căng thẳng, lúc này Lục Thừa Tiêu không hề có bất cứ phản ứng nào, mới thực sự khiến anh ta sợ hãi nhất. Tại sao anh không có bất cứ biểu hiện kinh ngạc hay tức giận gì? Ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ như vậy?

Đây quả đúng là không ngờ tới! “Ồ? Cũng có nghĩa là vợ tôi đã sớm lén lút qua lại với anh Cổ?” Lục Thừa Tiêu cười lạnh hai tiếng, vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ. Đến Kano cũng nhìn không ra cậu chủ mình rốt cuộc là đang nghĩ gì... tại sao nói đến chuyện này, cậu chủ vẫn còn bình tĩnh đến vậy? “Tổng giám đốc Lục không cần phải nói khó nghe như vậy. Nếu muốn nói, thì tổng giám đốc Lục mới là người thứ ba nhỉ? Nhưng dù thế nào, cũng rất cám ơn mấy tháng này tổng giám đốc Lục đã chăm sóc cho Vãn Ninh và con của chúng tôi, dù sao thì một người đàn ông bình thường cũng không độ lượng được vậy!” Sự châm biếm trong lời nói của Cổ Vũ Xuyên bất kỳ ai cũng nghe ra được! Mặc cho cơn sợ hãi từ áp lực mà Lục Thừa Tiêu gây nên, nhưng Cổ Vũ Xuyên vẫn cứng đầu diễn tiếp màn kịch này! “Hừ... nếu anh Cổ đã quan tâm đến đứa con trọng bụng Văn Ninh như vậy, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Lục Thừa Tiêu cong khỏe môi, nụ cười hung ác khiến người khác không rét mà run. “Kano, tiễn khách” “Vâng, cậu chủ.” Kano lạnh mặt nhìn vị khách không mời này, “Mời, anh Cổ. “Hy vọng tổng giám đốc Lục nói được làm được, thực sự cho tôi một đáp án thỏa đáng.”

Lục Thừa Tiêu sớm đã nổi cơn thịnh nộ quay lưng về phía Cổ Vũ Xuyên, nhưng anh vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, “Đương nhiên. Anh sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, hơn nữa sẽ vô cùng hài lòng!

Tất cả mọi thứ bây giờ dường như đã được thông suốt! Con của Vân Nhi cũng đã không còn... cũng hợp với logic rõ ràng rành mạch hơn! “Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ chút đi.” Thím Lý không nghĩ đến Diệp Vãn Ninh sẽ đột nhiên thở không ra hơi, nhìn thấy cô hô hấp không được thông thuận, thím Lý rất lo lång! “Cháu không sao, thím Lý." Diệp Vãn Ninh cố gắng thở đều, không biết vì sao... hôm nay cơn hen suyễn lại phát tác, cô cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ hội to như hạt đậu chảy dọc từ trên trán xuống... “Thiếu phu nhân, cô đừng dọa thím Lý mà!” “Cháu không sao.." Diệp Vãn Ninh cố gắng nở nụ cười, khẽ lắc đầu với thím Lý, “Thím Lý, cháu hơi khát, có thể rót cốc nước giúp cháu được không?” “Được, thiếu phu nhân, cô đợi ở đây, thím đi liền Thiếu phu nhân hôm nay không chịu mở miệng nói câu nào! Cộng thêm với dáng vẻ nhợt nhạt của cô lúc này, thím Lý vội vã lập tức đi rót nước.

Diệp Văn Ninh giơ tay chống lên mặt bàn, vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn... cô thò tay vào túi, tiếp xúc với lọ thuốc lạnh lẽo, đang lúc do dự có nên uống thuốc hay không, đột nhiên, Lục Thừa Tiêu tức giận hầm hầm bước nhanh vào trong nhà. “Anh... về rồi à.” Diệp Văn Ninh khẽ mím môi dưới, chỉ một câu nói như thường ngày, không ngờ rằng lại khiến anh không vui! "Tôi hạ lệnh cấm túc, cô còn dám ra ngoài?" "Em...” Diệp Văn Ninh nghẹn cứng họng, quả thực là do cô không đúng, vệ sỹ thấy sắc mặt cô không tốt, mới để cho thím Lý lên chăm sóc cô, lại không biết rằng cô rời khỏi phòng ngủ, làm anh không vui. “Em xin lỗi, là em không đúng... em... em về liền đây”

Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, chống đỡ cơ thể lung lay như sắp đổ xuống của mình.

Lục Thừa Tiêu xem như không thấy điểm bất thường của cô, tiến lên trước nắm chặt hàm dưới của cô, “Cô ngày càng lớn mật rồi, tự xem mình đúng là Lục phu nhân rồi đúng không?”