Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 117: Trần trọc từ đêm khuya tới bình minh




“Anh Thừa Tiêu, em không biết tại sao em lại đột nhiên nhớ ra tất cả, đầu em bây giờ sắp nổ tung rồi! Em đau quá, đầu em đau quá!”

Lục Thừa Tiêu lập tức đi lên nắm chặt lấy hai tay cô ta, “Đừng nghĩ nhiều nữa, anh tin em là Vân Nhi.” “Anh thực sự tin em à? Tiêu... Người khác nhìn thấy ánh mắt yêu kiều động lòng người của cô ta, khó tránh khỏi mềm lòng, “Em nhớ ra rất nhiều chuyện, phòng vẽ tranh... khu vui chơi, còn có bên sườn núi nơi anh hôn em lần đầu tiên, anh và em cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ngắm hoàng hôn... những chuyện này, Tiêu, anh còn nhớ không?”

Lục Thừa Tiêu nhíu chặt ấn đường, vẻ kinh ngạc tràn ngập trong đôi mắt, cô ta nói ra những chuyện mà chỉ có anh và La Vân Nhi mới biết được “Em nói em thích kẹo bông gòn, anh liền mua máy làm kẹo bông gòn tặng cho em, còn uy hiếp thợ làm kẹo bông gòn mỗi ngày phải làm đủ mọi kiểu dáng kẹo khác nhau cho em, em nói em muốn có một phòng vẽ tranh thuộc về mình, anh không nói lời nào liền tặng cho em luôn, đáng tiếc răng phòng vẽ đó em còn chưa dùng được mấy lần, thì đã xảy ra chuyện kia... xin lỗi anh, hơn một năm này đã khiến anh phải chịu đựng rất nhiều, em xin lỗi... Tiêu... em quay về bên anh rồi, Vân Nhi, mãi mãi là Vân Nhi của anh. Lục Thừa Tiêu nghe thấy lời nói xúc động thành khẩn của cô ta, anh kích động ôm cô ta vào lòng, “Vân Nhi, Vân Nhi của anh cuối cùng cũng quay trở về rồi.” Lục Thừa Tiêu không khỏi cảm thấy vui mừng ông trời đã để cho họ có thể gặp lại nhau. “Em xin lỗi, Tiêu. Hơn một năm này, em không hề biết đến sự tồn tại của anh, em cũng không biết vì sao hôm nay lại có thể đột nhiên nhớ ra được phần lớn chuyện lúc trước, mặc dù em đã nhớ được mình là ai, nhớ được quá khứ giữa em và anh, nhưng con của chúng ta... mãi mãi cũng không quay về được nữa.” Lạc Vận Nhi che mặt khóc nức nở, giơ tay đánh lên ngực Lục Thừa Tiêu, “Em không phải là người mẹ tốt, em không bảo vệ được con của chúng ta, em không bảo vệ được con... huhuhu, đều do em không tốt, đều do quá sơ suất, mới, mới bị trúng độc. Lạc Vận Nhi khóc thất thanh... “Đừng nói nữa.” Lục Thừa Tiêu đau lòng ôm chặt cô ta vào lòng, “Đã trôi qua rồi, Vân Nhi “Nhưng con... đứa con đầu tiên của chúng ta, cứ như thể không còn nữa sao? Anh bảo em phải đối mặt như thế nào! Con còn chưa được một tháng!” Lạc Vận Nhị đáng thương nhìn Lục Thừa Tiêu chằm chằm, nước mắt không ngừng lăn xuống gò má trắng nõn, “Anh để em đi đi, tiếp tục ở bên cạnh anh, chỉ có thể khiến cho Diệp Vãn Ninh không vui, lần này là đứa bé... lần sau thì sao? Lần sau có lẽ là em, tiếp lần sau nữa biết đầu lại là anh? Em lo lắm, em không thể tiếp tục ở bên cạnh anh làm hại anh được. “Hại anh?” Lục Thừa Tiêu cười lạnh, “Người có thể hại anh ở trên thế giới này, đến nay anh còn chưa bắt gặp được, sao có thể là em?” “Nhưng em thực sự lo lắm, em... “Anh sẽ trả lại công bằng cho em” Lục Thừa Tiêu thấp giọng rì rầm bên tai cô ta, “Chuyện này, anh sẽ điều tra rõ ràng."

Lạc Vận Nhi khẽ gật đầu, “Chị Vãn Ninh thật nhẫn tâm... chị ấy sao có thể đối xử với con em như vậy! Tại sao, tại sao! Năm đó chị ấy hại em, bây giờ vẫn không chịu tha cho em! Tại sao... rốt cuộc là em đã làm gì sai... con của chúng ta cũng đâu có lỗi chứ?!” Cô ta giống như mất khống chế gào khóc lên, đánh đấm vào lồng ngực anh, vùi đầu vào bờ ngực anh khóc rống, nước mắt thấm đẫm chiếc áo vest của anh. . Ngôn Tình Tổng Tài

Lục Thừa Tiêu khẽ vỗ nhẹ lưng cô, trong ánh mắt ngùn ngụt cơn giận. “Đã qua hết rồi, con... sau này vẫn sẽ có lại.” Lục Thừa

Tiêu vỗ về Lạc Vận Nhi đang rất kích động, “Anh sẽ điều tra rõ ràng, nếu như đúng là cô ấy làm, anh sẽ không tha cho đâu!” “Huhuhu... Lạc Vận Nhi khóc càng mạnh hơn, cô ta giơ tay lau đi nước mắt, đáng thương nhìn Lục Thừa Tiêu, “Tiêu, ôm em được không, em khó chịu quá, tim em đau quá...

Lục Thừa Tiêu giơ tay ôm cô ta vào lòng, khẽ khàng vuốt ve mái tóc dài mượt của cô ta, dịu dàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt. “Đừng nghĩ nhiều nữa, không sao... không sao đâu....

Trong biệt thự,

Nguyên một đêm này, Diệp Vãn Ninh không hề chợp mắt, từ đêm khuya đến bình minh, trần trọc mất ngủ.

Cô vẫn duy trì một tư thế, dựa vào đầu giường, đắp một chiếc chăn mỏng trên người, cô không hề mở miệng nói lấy một lời, cũng không nhúc nhích... chỉ như khúc gỗ nhìn về phía bức tường trống rỗng...

Lấy cớ đưa bữa sáng, thím Lý gõ cửa phòng ngủ chính, “Thiếu phu nhân? Cô dậy chưa... thím vào nhé!” Thím Lý đánh tiếng xong, rồi xoay tay nắm cửa đi vào phòng, vừa mới bước vào, mấy người vệ sỹ đã lập tức đóng cửa lại.

Thím Lý bưng bữa sáng đi vào, lại nhìn thấy Diệp Vấn

Ninh ngồi bất động ở trên giường. “Thiếu phu nhân!” Thím Lý đặt bữa sáng xuống bàn, lo lắng bước nhanh về phía trước, vừa chìa tay chạm vào tay của cô, thím Lý kinh hãi không thôi, “Thiếu phu nhân, tay của cô sao lại lạnh thế này? Sao lại chỉ đắp một tấm chăn mỏng? Cửa sổ cũng không đóng lại... thế này sẽ cảm lạnh mất!”

Thím Lý lập tức lấy chăn bọc Diệp Vãn Ninh lại, “Thiếu phu nhân, cứ thế này sẽ ảnh hưởng sức khỏe mất, có thể nào, cũng không được đùa với sức khỏe của mình!”

Diệp Vãn Ninh vẫn trầm mặc không lên tiếng, nhìn dáng vẻ của cô thím Lý càng lo lắng hơn!

Thiếu phu nhân không phải là đã ngồi như thế này nguyên một đêm chứ? Thím Lý nhìn bộ dạng không động đậy của cô, dùng tay xoa xoa hai tay Diệp Vãn Ninh, muốn làm cho cô ấm hơn một chút. “Thiếu phu nhân, đừng im lặng thế, nói gì với thím Lý đi, chỉ một chữ cũng được. “Thím Lý... cháu mệt quá." Lời vừa nói xong, nước mắt cô tuôn trào như thác đổ

Thím Lý đau lòng vỗ nhẹ lên lưng Diệp Văn Ninh, “Không sao đâu, thiếu phu nhân, không sao đâu.” Bà nằm lấy chăn đắp lại cho Diệp Vãn Ninh, nhìn tình hình này, thiếu phu nhân chắc hẳn đã ngồi như vậy một ngày một đêm... “Thiếu gia nhất định sẽ cho người điều tra rõ ràng, sẽ trả lại sự trong sạch cho thiếu phu nhân. Thím Lý bưng bữa sáng, hy vọng Diệp Vãn Ninh có thể ăn được chút, “Thiếu phu nhân, thím biết bây giờ cháu rất khó chịu, nhưng nên ăn vẫn cần ăn, tối qua cũng không ăn được bao nhiêu, thế này sao chịu cho nổi? Hơn nữa cũng phải bồi bổ dinh dưỡng cho tiểu thiếu gia chứ... “Thím Lý, cháu ăn không nổi. “Ăn không nổi cũng phải ăn! Thiếu phu nhân, vì bản thân cô, cũng là vì tiểu thiếu gia, ăn một ít đi!” Thím Lý đặc biệt nấu món cháo kê, còn trộn một ít dưa góp, bà biết Diệp Vãn Ninh không có khẩu vị, ăn không được những thứ dầu mỡ, vì thế mới chuẩn bị một số bữa sáng thanh đạm.

Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, miễn cưỡng ăn mấy miếng...