Cô ôm lấy ngực trái, tim rầm rỉ đau... vừa nãy anh giống như tên giết người máu lạnh, cầm con dao sắc bén đâm vào tim cô không chút nể nang nào... lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cô không thể thích ứng được.
Lục Thừa Tiêu ở bên ngoài vô cùng chán nản thấp giọng mắng mấy tiếng.
Nghe xong câu trả lời của cô, sao anh lại rầu rĩ thế này?! Nhìn thấy cô gắng gượng nén nước mắt, anh cảm nhận được tim mình quặn thắt lại từng cơn!? Lại nhìn vào gò má trắng bệch của cô, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, anh lại có loại xúc động muốn ôm chặt cô vào lòng?
Đáng chết
Ngay cả anh cũng phát hiện bản thân không bình thường, người phụ nữ đó trước nay đều không phải là người mà anh muốn! Mục đích của anh là báo thù, báo thù cho Vân Nhi, bắt Diệp Vãn Ninh phải trả giá!
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều trở nên rối tung rồi mù!
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghiêm túc mà đáng sợ, anh vén lại những sợi tóc bởi vì phẫn nộ mà rơi lả tả trước trán, anh soải bước đi nhanh về phía phòng ngủ của Lạc Vận Nhi “Anh Thừa Tiêu.." Lạc Vận Nhi ngồi trên ghế sofa đổi diện cửa, nhìn Lục Thừa Tiêu xuất hiện trong phòng của mình, cô ta thả đồ trong tay xuống, lập tức đứng lên nghênh đón, “Anh Thừa Tiêu, em xin lỗi.” “Anh nói là sẽ đồng ý để em rời đi à?” Giọng Lục Thừa Tiêu cứng rắn. “Nếu như em tiếp tục ở lại, em rất sợ sẽ làm tổn thương đến tình cảm giữa anh và chị Vãn Ninh, em thích anh, anh Thừa Tiêu, nhưng em không thể làm thế được.” “Có gì không được?” Anh chủ động ôm cô ta vào lòng, nhưng lại cảm thấy không đúng... tại sao ôm cô ta lại khiến cho anh có cảm giác không quen?
Chẳng nhẽ anh thực sự đã quen với sự tồn tại của người phụ nữ kia rồi sao? Không, tuyệt đối không thể nào! “Anh Thừa Tiêu... ưm...
Anh cúi đầu hôn lên môi cô ta, vào khoảnh khắc mỗi anh đặt lên cánh môi cô ta, anh lập tức nhả ra, sau đó thả hai tay đang ôm lấy cơ thể cô ta, cảm giác sai quá, sai vô cùng! Đến anh cũng không nói ra được chỗ nào không bình thường, rốt cuộc là cái gì không bình thường! Nhưng tóm lại, cảm giác ôm và hôn cô ta, khiến anh thấy không quen!
Xem ra, đúng là anh đã có hứng thú với người phụ nữ kia rồi! “Anh Thừa Tiêu.. “Đưa bản xét nghiệm của em cho anh. “Dạ, vâng." Lạc Vận Nhi rất ngạc nhiên, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ nhu thuận dễ thương như ngày thường, “Em đi lấy cho anh.” Cô ta xoay người đi đến bên tủ, cầm lấy bản xét nghiệm ở trong, sau đó đi về phía Lục Thừa Tiêu, chuyền cho anh. "Đây là bản xét nghiệm vừa kiểm tra ngày hôm nay, em cảm thấy không khỏe mới đi bệnh viện khám thử, sau khi nói rõ tình trạng của em cho bác sỹ, bác sỹ hỏi em vài vấn đề, rồi bắt em đi đến khoa phụ sản kiểm tra. Lạc Vận Nhi giải thích ngắn gọn: “Nhưng không ngờ rằng... kết quả kiểm tra được là em đã mang thai
Lục Thừa Tiêu nhíu chặt ấn đường, anh không nói lời nào nhìn bản xét nghiệm trong tay mình, “Ừ, anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi, không có sự cho phép của anh, em không được rời khỏi đây “Anh Thừa Tiêu.” Lạc Vận Nhi kéo cổ tay Lục Thừa Tiêu, “Anh Thừa Tiêu, đứa bé này... nên làm thế nào? Xin anh... xin anh đừng nói giống chị Vãn Ninh, đừng nhẫn tâm như thế đối với con của chúng ta, được không?” “Cô ấy? Cô ấy nói cái gì?” Nghe thấy Lạc Vận Nhi nhắc đến Diệp Vãn Ninh, đầu tim anh như vị vật nặng gõ mạnh vào vậy! “Chị Văn Ninh nói... chị ấy nói.” Lạc Vận Nhi ấp a ấp ủng, ngập ngừng hết nửa ngày vẫn chưa nói ra được câu hoàn chỉnh. “Nói.” Anh lạnh giọng nói.
Lạc Vận Nhi mím chặt môi dưới, giả vờ cái vẻ đáng thương vô tội, “Chị Vấn Ninh nói không thể giữ đứa bé này, chỉ có chị ấy mới có thể sinh con cho nhà họ Lục anh, còn đứa con mà em mang chỉ là đứa ngoài giá thú... là thứ tạp chủng, em không xứng sinh nó ra, em không xứng ở bên cạnh anh, càng không xứng tiếp tục ở lại nhà họ Lục, vì thế... vì con nên em muốn rời khỏi đây, nhưng chị Vãn Ninh nói, chỉ cần em quỳ xuống thì có thể cho em đi. Vì con em... em đã quỳ, nhưng em quỳ rồi, chị ấy lại nói... bắt em phải đi phá đứa bé mới có thể đi, vì thế. “Đây đúng là lời cô ấy nói?" Anh cảm nhận được, cô không giống loại người có thể nói ra những lời này. “Thật ạ... người làm cũng nghe thấy, nếu anh Thừa Tiêu không tin lời em nói, có thể hỏi cô ấy.” Thực ra Lạc Vận Nhi cũng đang lo ngay ngáy, bây giờ cô ta rất sợ hãi, sợ lời nói dối bị vạch trần, nhưng lại giả vờ rất bình tĩnh! Cô ta giống như đang trần thuật lại sự thật mà thôi! “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ sắp xếp cho em đi xét nghiệm lần nữa. Nói cho cùng... anh vẫn luôn có thái độ nghi ngờ về đứa bé này. “Dạ vâng.” Lạc Vận Nhi đã sớm tính toán hết rồi, trước sau chỉ cách nhau một tuần lễ thì không kiểm tra ra được gì! Cô ta nở nụ cười, nhìn Lục Thừa Tiêu, “Anh Thừa Tiêu, em xin anh, đừng làm hại... con của chúng ta, được không?” “Nếu như đúng là con của anh, anh đương nhiên sẽ không làm hại đến nó, nhưng nếu như không phải con của anh, em nên biết kết cục đã lừa gạt, giở trò với anh chứ?” “Anh Thừa Tiêu... Lạc Vận Nhi không ngờ rằng Lục Thừa Tiêu sẽ nói như vậy, cô ta sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, “Em hiểu rõ, em không lừa dối, cũng không giở trò với anh. Anh Thừa Tiêu, có thể cả thế giới này ai cũng lừa gạt anh, nhưng chỉ duy em sẽ không, mỗi câu em nói đều là sự thật, em có thể đi kiểm tra cùng anh, chứng minh em đã mang thai, hơn nữa đúng là con của anh.
Lục Thừa Tiêu chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó quay người rời đi, “Sắp xếp lại hành lý, có chuyện gì thì bảo người giúp việc.
Cảm nhận được sự lạnh nhạt bất ngờ của anh, Lạc
Vận Nhi đứng sững sờ nguyên chỗ cũ qua hồi lâu vẫn không nói ra lời nào... “Cô Lạc. Người giúp việc đi vào phòng ngủ của Lạc Vận Nhi, đặt một ít đồ lót dạ và một ly sữa bò lên chiếc bàn trà. “Ừ, chuyện hôm nay cô làm rất tốt, đợi kỳ thử việc của cô kết thúc, thì rời khỏi đây.” Lạc Vận Nhi đẩy một tấm chi phiếu đến trước mặt cô ta, “Cất cẩn thận đấy, đi ra đi. “Cám ơn cô Lạc, cám ơn!” Người giúp việc cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm ơn với Lạc Vận Nhi, không ngờ rằng chỉ nói dối thôi cũng nhận được ba trăm ngàn tệ! Đối với cô ta mà nói, cho là hai mươi năm cũng không dành dụm được số tiền lớn như thế này! “Đi ra đi.” Lạc Vận Nhi nhìn bộ dạng kinh hãi không thôi của cô ta mà cảm thấy nực cười, không phải là ba trăm ngàn tệ thôi à? Đợi cô ngồi vào được vị trí Lục phu nhân, đừng nói là ba trăm ngàn tệ, ba mươi triệu tệ cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Người giúp việc cầm khay đồ rời khỏi phòng ngủ, cẩn thận khẽ khàng đóng cửa phòng lại.
Lạc Vận Nhi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, giơ tay vỗ về nói: “Bé con à, con cũng đừng trách mẹ nhẫn tâm... ai bảo con là con của Lang Yên chứ... mẹ chỉ hận hắn thôi, không hề có tình yêu.” Cô ta hung dữ lên tiếng, nụ cười âm trầm trên mặt khiến người khác cảm thấy đáng sợ.