Hai tuần này, Diệp Vãn Ninh vẫn thiết kế mẫu thời trang, rồi gửi từng mẫu sang cho Nghi Tâm. Hai tuần này, cô và anh không nói với nhau một câu nào.
Hai tuần này, người phụ nữ luôn xuất hiện bên cạnh anh luôn là Lạc Vận Nhi cô ta... “A...” Diệp Vãn Ninh kêu lên thất thanh, không ngờ lại làm ra lỗi sai cơ bản như thế này, cô nhìn bản thiết kế bị hỏng vì một phút thất thần, lộ rõ vẻ chán nản, cô không nên nhớ đến anh, vừa nhớ đến anh, đầu cô sẽ loạn cào cào!
Diệp Vãn Ninh vò mẫu thiết kế thành một cục rồi vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó rút một tờ giấy mới ra, chuẩn bị thiết kế lại từ đầu. “Không được nhớ đến anh ấy, không thể nhớ đến anh ấy... không được, không được!” Trước lúc bắt đầu thiết kế lại, cô nói vài câu khích lệ mình trước: “Nếu mày nghĩ đến anh ấy, vậy thì sẽ xong đời rồi, mày đang phải trông chờ vào khoản tiền này để trả sạch món nợ năm triệu tệ đấy! Không thể nhớ đến anh ấy nữa, cũng không được mất tập trung!”
Cô hít sâu một hơi, chăm chú chuyên tâm chuyển động bút...
Đúng vào lúc này, cô nghe thấy ở bên ngoài phòng ngủ chính nổi lên tiếng tranh chấp... “Để tôi đi vào, tôi phải gặp chị Văn Ninh “Thiếu phu nhân đang bận, cô Lạc nên đợi lát nữa hằng đến, khoảng thời gian này, thiếu phu nhân đã dặn dò rồi, ai cũng không được đi vào làm phiền, cho dù là thiếu gia đến, cũng thế cả thôi. Người ngăn Lạc Vận Nhi là thím Lý, thím Lý đánh giá Lạc Vận Nhi một vòng, không biết cô ta lại muốn bày trò gì! Bà đương nhiên là phải dốc hết sức không cho cô ta đi vào! “Nhưng tôi có chuyện quan trọng phải nói cho chị Văn Ninh, thím để tôi đi vào!” Lạc Vận Nhi bất mãn ra lệnh: “Thím dám cản tôi!?” Cô ta tức giận bừng bừng gào thét: “Cút nhanh cho tôi, tôi phải gặp chị Vãn Ninh!” “Nhưng đây chính là lời thiếu phu nhân căn dặn, không có lệnh của thiếu phu nhân, tôi sẽ không để cho cô vào, phục tùng lời của chủ, đây là trách nhiệm cơ bản của người làm” Thím Lý vẫn không chịu để cho Lạc Vận Nhi đi vào phòng ngủ chính. “Bà!” Lạc Vận Nhi cầm bản xét nghiệm trong tay, hét lớn về phía cửa: “Chị Vãn Ninh, em có chuyện gấp cần nói với chị, chuyện rất quan trọng, chị để cho em vào đi! Nếu không em sẽ không rời đi đầu.
Cô ta la hét sòm, đã sớm khiến Diệp Vãn Ninh không thể tập trung làm việc, cô đặt hết bản thiết kế và đồ dùng vào trong ngăn kéo, sau đó cẩn thận đứng lên, giơ tay vặn nắm cửa.
Nhìn thím Lý dốc hết sức lực ngăn lại hành động của Lạc Vận Nhi, Diệp Vãn Ninh mỉm cười khẽ gật đầu với thím Lý. “Thiếu phu nhân, cô...cô Lạc cứng rắn muốn gặp cô, ngăn cũng ngăn không được. Thím Lý cũng đã có tuổi rồi, gân cốt cũng không được linh hoạt nữa, bất đắc dĩ giải thích.
Diệp Vãn Ninh mỉm cười gật đầu lần nữa: “Cháu biết rồi, thím Lý. Thím đi lấy một ly sữa bò nóng cho cháu nhé, được không?” Cô cố ý để thím Lý rời đi, cô có thể đoán được Lạc Vận Nhi muốn nói với cô chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì. “Nói rồi mà, nhanh đi chuẩn bị sữa bò đi, đừng quấy rầy tôi và chị Vãn Ninh nói chuyện!”
Cô ta lúc thì đối đầu gay gắt với cô, lúc thì một tiếng hai tiếng gọi chị Vãn Ninh, thực khiến người khác cảm thấy không quen . Truyện Kiếm Hiệp
Nhìn thím Lý quay người rời đi, dần dần đi xa, Diệp Vấn
Ninh mới lên tiếng lần nữa: “Tôi đi ra rồi, cô có chuyện gì không, cứ nói ở đây đi