Lúc bụng có cảm giác, Ôn Hân đang ngồi ở bên giường xem Noãn Noãn vẽ tranh. Sau sáu tiết học, Noãn Noãn hiếm khi không ầm ĩ đòi đi chơi, mà ở nhà làm bài tập.
Môn mỹ thuật tạo hình cho bài tập về nhà, đề tài là《 Một nhà của em 》.
Tay Ôn Hân chống ở mép bàn, nhìn Noãn Noãn đầu tiên là vẽ một cái vòng tròn ở hai bên đầu giấy trắng. Không hiểu vì sao lại vẽ một sợi dây ở dưới vòng tròn bên này, lại ở dưới vòng tròn bên kia vẽ thêm một vòng tròn, Ôn Hân hỏi Noãn Noãn: "Đây là cái gì vậy, Noãn Noãn?"
"Dạ?" Mím môi, Noãn Noãn hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Ôn Hân ,à vẫn cúi đầu tiếp tục vẽ, vừa nghĩ vừa nói: "Cái này là cái đầu, cái này là thân thể." Ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ vào sợi dây cùng hình tròn kia giải thích.
"Cái này á?" Ôn Hân nhìn chằm chằm vào sợi dây kia phía dưới kéo dài ra hai cái vòng nhỏ, diễn cảm trên mặt là gần như không tìm thấy từ nào để hình dung. Noãn Noãn đang vẽ hình học trung học sao?
"Ai ya cô à, cô đừng quấy rầy cháu sáng tác! Cái kia là chân của Mao Mao, lát nữa cô cũng có mà!"
Đại nghệ thuật gia bị quấy rầy bất mãn hạ lệnh, Ôn Hân cười hết cách, tưởng tượng một chút, một phụ nữ có thai phần eo bị vẽ thêm một viên cầu, dưới chân dẫm hai mảng chân tròn lớn, cô trực tiếp hóa thành Vịt Donald rồi.
Gần đây Tiểu Tiền có chút ủ rũ, không thích ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả đồng tiền thép nó yêu thích nhất cũng không nhấc lên nổi hứng thú của nó. Lúc này đang uốn mình ở dưới chân Ôn Hân nằm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi lên xuống. Đột nhiên mèo Tiểu Tiền lúc đầu vẫn còn ủ rũ đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu liếc nhìn, liền ‘xoẹt’ một cái nhảy ra cửa. Còn thiếu tá Lệ chuyển qua nhà họ Ôn lúc ấy đang ngồi chồm hổm ở trong phòng bếp chằm chằm vào ngọn lửa trên bếp.
"Trước mở lửa lớn bắt nước sôi lên, đến khi nước vơi một nửa, hạ lửa nhỏ..." Lệ Minh Thần vừa nhẩm sách dạy nấu ăn, vừa phán đoán xem ngọn lửa này có được xem như lửa nhỏ hay không. Ngay lúc anh cố gắng nghiên cứu nhưng không có kết quả, dưới chân đột nhiên nhói lên.
Chính thức vào Hạ, mặc dù Lệ Minh Thần vẫn quen mặc quân trang không giống với những người trẻ tuổi khác mặc quần đùi ngang gối gì đó, nhưng ống quần biến bạc bị Tiểu Tiền cào một cái, cảm giác vẫn cực kỳ rõ ràng.
"Hửm? Sao vậy? Sao hả? Thế này là tình huống gì chứ!" Ngay lúc nói chuyện, chân của Lệ Minh Thần cách lớp vải dệt trực tiếp bị Tiểu Tiền cào thêm vài đường.
Hôm nay Quý Mai vừa vặn ném con trai cho mẹ nên tranh thủ thời gian qua đây chăm sóc cho Ôn Hân, dự tính mấy ngày nữa là sinh rồi. Nhưng chân trước vừa mới vào phòng, thì lại thấy trong phòng bếp ở bên trái thiếu tá và mèo Tiểu Tiền đang đấu tranh, bên kia là cái nồi đang sôi sùng sục vô cùng vang, phòng ngủ bên phải thấy đầu Ôn Hân cúi thấp bắt đầu rên khẽ.
Lúc đầu vẫn Noãn Noãn chuyên tâm vẽ tranh cũng thấy cô mình bất thường, để bút sáp màu xuống, cầm cánh tay của cô, có phần sợ hãi nói: "Cô ơi, cô làm sao vậy… Cô ơi..."
"Lệ Minh Thần, vợ anh sắp sinh rồi, còn nhùng nhằng với con mèo làm gì đấy!" Cách một cánh cửa, Quý Mai vỗ đùi, kêu Lệ Minh Thần một tiếng, liền phóng thẳng đến phòng ngủ.
Lúc băng ca đẩy Ôn Hân vào phòng giải phẫu thì bác sĩ y tá vốn không có gì đột nhiên bị tiếng gào của người phía sau dọa sợ tới mức nghẹn ngay tại chỗ, không biết phải làm sao. Phải biết rằng, đổi lại bất kỳ một người dân bình thường nào, cũng không có mấy ai chống lại được giọng thét của Lệ thiếu tá, mặc dù chỉ có hai chữ —— đợi lát!
Thừa dịp bọn họ ngẩn người, Lệ Minh Thần đầu đầy mồ hôi ngay cả mặt cũng không thèm lau, sải vài bước tới bên cạnh Ôn Hân: "Vợ à, không có việc gì." Vết chai trên tay của Lệ Minh Thần bị súng mài cứng ngắc dùng sức nắm chặt lấy tay của Ôn Hân.
Lúc Ôn Hân nằm ở trên xe cứu thương 102 vẫn đau bụng sinh trong lòng cũng sợ hãi, cơn đau không ngừng, mỗi một người lần đầu tiên làm mẹ, mà lựa chọn phương thức sinh thường gặp mặt đứa con của mình đều tránh không được sợ hãi.
Lệ Minh Thần là người thô kệch, thậm chí lúc vợ yêu sắp sinh, anh còn nhàn rỗi chơi đùa với mèo. Nhưng là một quân nhân, Lệ Minh Thần cũng rất cẩn thận, trên xe 120, tay của Ôn Hân vẫn luôn bị anh nắm thật chặt, không hề buông ra. Trừ bỏ đau, trong cảm xúc của Ôn Hân còn có khẩn trương, có Lệ Minh Thần ở bên, cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Được rồi, được rồi, phải vào phòng giải phẫu rồi." Đối với bác sĩ y tá, loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải, rõ ràng sinh con là chuyện tốt, lại cứ làm như là sinh ly tử biệt, một bác sĩ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi nhíu mày.
Phụ nữ đã trưởng thành sinh con như thế nào bà nhớ rất rõ, bà đã từng nằm ở trên chiếc giường lớn kia, khi đó bà và chồng bà còn căng thẳng so với đôi vợ chồng trước mắt này không biết bao nhiêu lần đâu.
Sau khi Ôn Hân vào phòng giải phẫu được một tiếng, Ôn Lĩnh cùng với nửa thương binh Lưu Đông đi đứng còn chưa vững lúc này được hỗ trợ nâng đến bệnh viện. Không có biện pháp, trong nhà hai bên đều không có người lớn, Noãn Noãn thì rất dễ bảo, ở nhà hàng xóm quen rồi, con khỉ nhỏ kia dường như nhét vào nhà ai cũng theo rập khuôn nhảy vọt một ngày. Nhà Lưu Đông có chút khó khăn, một mình mẹ vợ ở nhà trông con nít chắc chắn không được, vì theo Ôn Lĩnh tới đây, Lưu Đông cố ý mời một cảnh tẩu duy nhất ở trong lữ đoàn bọn họ rút chút thời gian đến nhà trông chừng.
Làm xong toàn bộ, Lưu Đông mới yên tâm đi cùng Ôn Lĩnh đến bệnh viện.
Khi Ôn Hân bị Lệ Minh Thần ôm lên xe, thiếu chút nữa Ôn Lĩnh trực tiếp đi theo lên xe, nhưng xe nhỏ, mình đi theo cũng chỉ là gánh nặng, nghĩ vậy, anh mới đáp ứng Quý Mai tới đón Lưu Đông. Giằng co tổng cộng một tiếng, đến bệnh viện, đôi môi Ôn Lĩnh đã phát run, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không nói ra được.
Chuyện phụ nữ sinh con, Ôn Lĩnh có bóng ma rất lớn. Năm đó khi mẹ sinh Ôn Hân, ba đang làm một ca phẫu thuật rất khó, dài đến mười tiếng mới phẫu thuật xong, khi ba Ôn rời khỏi bàn mỗ, bên kia mẹ cũng nằm ở trên giường sinh trọn vẹn bảy tiếng đồng hồ.
Mặc dù trong nhà có bác sĩ lúc nào cũng động dao, nhưng khi lựa chọn giữa sinh thường và sinh mổ, thái độ của mẹ vẫn cực kỳ kiên trì, đã nhiều năm rồi, Ôn Lĩnh vẫn nhớ lại lúc ấy vị bác sĩ kia đi ra trưng cầu ý kiến của ba nói thế này, "Vị trí không được tốt, nhưng chị dâu kiên trì sinh thường, bác sĩ Ôn làm sao bây giờ?"
Mẹ bướng bỉnh kiên trì đến cuối cùng, còn Ôn Hân cũng lấy năm đường móng tay trên tay ba làm vết tích đại giá tới thế giới này.
Khi Chu Giai Di sinh Noãn Noãn, tình huống tốt hơn mẹ rất nhiều, hai giờ, cũng có vết tích ——một đường dao nhỏ sâu trên bụng.
"Thật ra dáng người làm cha đấy." Lưu Đông hoàn toàn không có kinh nghiệm bồi sinh nên thoải mái nhất, hồn nhiên cho rằng việc sinh em bé cũng giống như giải quyết hết một cái bánh sinh nhật cực lớn vậy, không có vấn đề kỹ thuật, chỉ có vấn đề thời gian dài hay ngắn.
"Nghiêm túc chút." Quý Mai không khách sáo, nhéo cánh tay Lưu Đông nghiến răng nói: "Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy, người làm cha của gia đình đều phải trải qua quá trình như vậy, người nào lại giống như anh, lần đó đi chống lũ lụt, trở về lại giống như người cha có sẵn, không biết em vất vả như thế nào..."
Nói xong lời này, sắc mặt Quý Mai và Lưu Đông đồng thời có chút bất thường.
"Người cha có sẵn."
"Được rồi được rồi, đi qua với anh ấy đi, đang ở bên kia khẩn trương loay hoay hoài kìa." Vì tránh cho xấu hổ, Quý Mai nói một câu đuổi chồng đi.
"Ồ." Lưu Đông gãi gãi đầu, anh chỉ biết lúc mang thai tính tình Quý Mai thực sự không tốt, có lẽ là do không ở bên cạnh cô ấy vào giai đoạn cuối cùng, cho nên cô ấy mới nổi giận, anh hiểu. Lưu Đông từ từ nhấc chân, đi qua chỗ vị thiếu tá kia.
Lại nửa tiếng qua đi, cửa phòng giải phẫu mở ra, nhưng đèn đỏ trên phòng giải phẫu vẫn sáng như cũ. Y tá vừa kéo khẩu trang vừa đi ra ngoài nói với Lệ Minh Thần đứng gần cửa nhất, "Ai là người thân của bệnh nhân, bên trong có chút khó sinh, người quan trọng đi vào giúp đỡ, anh là chồng của cô ấy sao?" Y tá nói với thiếu tá đang sốt ruột ánh mắt có chút không được bình thường.
"Hả?" Mặc dù biết rõ mình đang đứng kề sát cửa phòng giải phẫu nhất, anh biết chắc không thể nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng vừa rồi từ trong khe cửa thấp thoáng truyền ra âm thanh lọt vào tai của Lệ Minh Thần, anh ngạc nhiên đứng thẳng dậy nghé sát để nghe rõ hơn, Ôn Hân đang kêu la: Đau quá! Đau quá!
Anh chưa từng nhìn thấy cảnh sinh em bé, nhưng bây giờ mọi việc đã tóm lại trong một chữ rồi.
Cho nên lỗ tai của thiếu tá Lệ giống như không nghe lọt âm thanh nào nữa, miệng cô y tá khi đóng khi mở rốt cuộc đang nói gì, chỉ có trời biết đất biết...
"Nghĩ cái gì nữa, còn không mau đi vào với vợ anh đi." Chân Lưu Đông bị thương, nhưng xem ra sức lực vẫn không bị ảnh hưởng, cánh tay dài vươn ra, đẩy một cái, Lệ Minh Thần trực tiếp lảo đảo tiến vào phòng giải phẫu.
Cửa tự động của phòng giải phẫu khép lại, lần này, áp lực đổi đến trên người Ôn Lĩnh ở ngoài cửa. Nhưng người anh trai đang ngồi này, so với thiếu tá đứng lúc nãy bình tĩnh hơn, ít nhất theo Lưu Đông thấy, trên mặt Ôn Lĩnh không có diễn cảm thống khổ như bị mấy chục con chuột trắng nhỏ cùng nhau chạy qua người.
Trong lòng Ôn Lĩnh cũng khẩn trương, tuy biết theo trình độ y học hiện tại, khả năng xuất hiện nguy hiểm khi sinh con là rất nhỏ, nhưng dù sao bên trong cũng là em gái ruột của anh. Trước mắt Ôn Lĩnh không có tâm trạng sắp làm cậu, trong lòng chỉ có lo lắng cho em gái.
Lại một tiếng có vẻ vô cùng dài dằng dặc qua đi, đèn đỏ treo ở trên đỉnh đầu mọi người rốt cục cũng tắt.
Cửa mở, mấy người mặc áo mổ màu xanh nối đuôi nhau đi ra. Ôn Lĩnh sốt ruột, Quý Mai nhìn thấy, lập tức tiến lên trước một bước, "Bác sĩ..."
"Mẹ con bình an."
"Thật tốt quá!" Quý Mai hưng phấn nhảy vài cái, "Lần này tôi có con dâu rồi, tâm nguyện của thiếu tá cũng hoàn thành rồi. Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!" Ôn Lĩnh vẫn luôn treo cao trái tim cuối cùng cũng thở ra, thừa dịp bác sĩ vẫn chưa đi, anh hỏi: "Em gái và em rể của tôi đâu? Bác sĩ?"
"Sản phụ đã trực tiếp từ thang máy đưa đến phòng bệnh rồi, còn vị kia..." Bác sĩ không tháo khẩu trang, nhưng đầu óc có chút bằng phẳng như Lưu Đông cũng có thể nhìn ra, vị bác sĩ nữ này đang cười, "Đến phòng bệnh chờ đi, chắc hẳn anh ta sắp đến rồi." Bác sĩ đi hết, đám người Ôn Lĩnh cũng không ở lâu. Cuối cùng nôn nóng đi qua Quý Mai mới biết vừa rồi mình có chút làm quá, từ trong tay Lưu Đông tiếp nhận xe lăn của Ôn Lĩnh, ba người đồng thời đi đến phòng bệnh của khoa sản phụ.
Vừa rồi chuyện xảy ra gấp gáp, mọi người ai nấy đều không nhớ tới phải thông báo cho nhà họ Tả một tiếng, đi theo Ôn Lĩnh tiến vào phòng bệnh, nhìn Ôn Hân ngủ say, lúc này mới nhớ tới nên báo cho bên kia biết, mặc dù hiện tại mẹ chồng của Ôn Hân đang ở Mĩ, nhưng theo lẽ thường vẫn phải thông báo.
Nghe điện thoại chính là Tiểu Sean. Về nước ở lại mấy tháng, tính tình của tiểu thiếu gia vẫn bình tĩnh như cũ không thay đổi, nói chuyện chậm rì rì: "Thím sinh em gái phải không? Cháu sẽ nói cho mọi người biết." Sau đó, cúp điện thoại.
Quý Mai bị cúp điện thoại đầu tiên là không hiểu ra sao, ngay sau đó thì có chút tức giận, đứa trẻ hư hỏng này nha, không biết tôn trọng trưởng bối gì hết!
Vén góc chăn cho em gái xong Ôn Lĩnh quay đầu nhìn Quý Mai nói, "Cảm ơn em, Quý Mai, hân Hân có người bạn như em là may mắn của em ấy."
Đang bị "tiểu gia" nước Mĩ kia chọc giận gần chết, Quý Mai nghe Ôn Lĩnh nói xong thì nén lửa giận lại, cô cũng không tiện phát tác.
"Anh khách sao cái gì chứ, lúc trước Hân Hân giúp em còn nhiều hơn thế này, hơn nữa không phải nhờ có thiếu tá, Lưu Đông nhà em không chừng còn đang ở Đại Giang Trung Quốc luyện bơi tự do rồi..."
Quý Mai vừa nói xong, Ôn Lĩnh đột nhiên nhớ tới cái gì, "Minh Thần đâu?"
Bọn họ đến phòng bệnh đã năm phút rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ba của bé gái đâu.
Quý Mai nghiêng đầu thử nghĩ, "Không chừng là vội vã đi xem con gái trước. Có phải hay không, thiếu tá, tôi nói có đúng không..." Cô vừa mới mở miệng nói, liền nhìn thấy ngoài cửa Lệ Minh Thần đang đi tới, thuận miệng hỏi.
Mới vừa thăng cấp thành công diễn cảm của Lệ Minh Thần có phần quái dị, bị Quý Mai hỏi, trước là sửng sốt, tiếp theo là gật gật đầu, tóm lại phản ứng có chút ngây ngốc, cùng với phản ứng nhanh nhạy, động tác quả quyết lúc trước của thiếu tá phó doanh hoàn toàn không có điểm nào giống cả.
"Anh xem, quả nhiên là vui mừng đến ngu rồi." Quý Mai cầm ấm nước đi ra ngoài, mới vừa vào viện chuyện phải làm thật đúng là không ít.
Chuẩn bị nước xong, lại dựa vào kinh nghiệm lúc trước nằm viện của mình, sau khi Quý Mai mua từng cái về, đã là một tiếng sau. Khi cô lên lầu, vừa vặn nhìn thấy nhóm y tá nói chuyện với Tả Tuấn trước phòng hộ sinh.
Nhìn mặt bên, đề tài mấy người nói cực kỳ vui vẻ, bằng không thì kia mấy thiên sứ kia sẽ không cười đến sắp rớt cả mũ y tá như thế. Quý Mai không thích quản chuyện vớ vẩn của người khác, nhưng ở trong mắt cô, người nhà của Ôn Hân không phải là "người khác", dám ở dưới mí mắt người được ủy thác chăm sóc là cô làm ra chuyện hư hỏng này! "Hừ hừ!" Quý Mai ở trên cánh tay làm hai động tác kéo tay áo, trực tiếp chém giết "nơi phát sinh".
"Tả Tuấn!" Bắt đầu Quý Mai phát lực rất đủ, nhưng khi đến gần lại chuyển tiếp đột ngột, chuyển biến lớn chín mươi độ, "... Giản Lục... Hai người đã tới..." Cô bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình, sao lại không thấy Tả Tuấn khom lưng làm ổ với bà xã Giản Lục nhỉ.
Hiện tại bụng của Giản Lục đã có chút nhô ra, đang khom lưng rúc ở trong lòng Tả Tuấn, khi thấy Quý Mai, miệng vẫn không cầm được nói: "Thực nhìn không ra, anh ta có khiếu hài hước như vậy..."
Quý Mai mờ mịt chẳng hiểu gì, "anh ta" là ai mà có năng lực lớn như vậy, khiến cho đôi vợ chồng này cười nắc nẻ, ngay cả em dâu cũng không mau chóng vào thăm.
Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh, sau khi biết được chân tướng, Quý Mai cười đau bụng hồi lâu không dám vào phòng.
Chuyện xưa của "anh ta" đến khi Ôn Hân xuất viện, mới được mọi người hãnh diện kể lại cho cô biết.
Phụ khoa ở hiện đại, người chồng có thể vào cùng, khi đứa bé được sinh ra, người chồng hoặc là bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu óc, hoặc là khẩn trương quá độ, hoặc là trực tiếp bị dọa ngất đi cũng không hiếm lạ gì.
Nhưng sau khi tỉnh lại, ngay cả đường cũng không đi, trực tiếp quẹo ngoài cửa trượt chân —— tuyệt đối cũng chỉ có một mình thiếu tá Lệ lấy bước đi nghiêm tản bộ loanh quanh mà thôi.
Truyện cười ngã rẽ của Lệ Minh Thần còn chưa khiến Ôn Hân cười đầy đủ, mẹ chồng Nghiêm Mỹ đã trực tiếp bay từ Mĩ trở về.
Bọn Ôn Hân chân trước vừa mới ôm "Bốn Lượng" trở về nhà họ Tả, sau lưng xe riêng của nhà đã trực tiếp đưa Nghiêm Mỹ từ sân bay đến trước biệt thự nhà họ Tả.
"Mau mau mau, mau cho mẹ ôm cháu ngoan của mẹ một cái!" Quăng hành lý, Nghiêm Mỹ nôn nóng vỗ vỗ tay, ẵm đứa nhỏ trong lòng Ôn Hân sang.
Ôn Hân vừa chuyển đứa nhỏ, vừa chột dạ nhỏ giọng nói với Lệ Minh Thần: "Mẹ không biết Bốn Lượng là bé gái, có thể mẹ...?"
Trọng nam khinh nữ, từ xưa đã có, lại thêm Lệ Minh Thần là con trai duy nhất của Lệ gia, dòng dõi nếu đứt đoạn trong tay cô, Ôn Hân không dám nghĩ tới tương lai.
"Ừm, mày xinh mắt đẹp, khiến người thương..." Nghiêm Mỹ nói.
Mẹ chồng thích bộ dạng thanh tú của cháu nội... Ôn Hân nghĩ.
"Cũng không nặng, ôm rất nhẹ nhàng..." Nghiêm Mỹ tiếp tục nói.
Mẹ chồng thích bộ dáng khỏe mạnh của cháu nội, tương lai kế thừa ba và ông nội của bé, tiếp tục làm binh, tiếp tục bảo vệ quốc gia... Ôn Hân sợ hãi nghĩ.
"Ai ya, phải chăm sóc bé cho kỹ, nếu không vẫn chưa đợi lớn lên, đằng sau cái mông này không thể thiếu với tiểu tử thúi kia được, hôn sự của hai đứa mẹ không quản, nhưng cháu gái của mẹ nhất định mẹ phải quản." Nghiêm Mỹ mặt tươi như hoa, vuốt một góc tã lót, nói với bé: "Niếp Niếp, bà là bà nội."
Cả người Ôn Hân đều nằm trong giai đoạn chết máy.
Thiếu tá Lệ cười xấu xa, "Quên nói cho em biết, mẹ anh từ nhỏ đã cảm thấy anh rất nghịch, đồ đạc trong nhà cơ bản không có một thứ nguyên vẹn, hơn nữa đều là do anh làm ra, cho nên, bà ấy giống anh, không thích con trai, chỉ thích con gái." Anh ôm vợ nhỏ giọng nói.
"Đúng rồi, đã nghĩ ra tên cho bé chưa?" Mặc tã lót cho cục cưng xong, Nghiêm Mỹ ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng Lệ Minh Thần.
Mặt Lệ Minh Thần không đổi sắc, "Đại danh chờ mẹ đặt, chỉ gọi nhũ danh trước."
Con trai cung kính như vậy, trong lòng Nghiêm Mỹ thật sự vui mừng, bà không thèm quản cái gì mà cười quá lớn dễ dàng sinh ra nếp nhăn nơi khoé mắt gì gì đó, ôm cục cưng hỏi, "Nhũ danh tên là gì?"
"Bốn Lượng." Mặt của Lệ thiếu tá không đổi sắc, trên mặt Ôn Hân phát sốt, Tả Tuấn cười ung dung, Giản Lục ôm bụng cố nén cười khá vất vả. Trong phòng khách to như thế, chỉ có một mình Nghiêm Mỹ tức giận.
"Người nào đặt! Tên này là gì vậy!"
Ba đương sự liên quan đều tránh né không nói chuyện, chỉ có một mình Giản Lục mở miệng nói.
"Mẹ, chuyện là như vậy..."
Sau khi đứa bé ổn định được đưa đến bên người Ôn Hân, mấy người lớn thương lượng đặt tên nhũ danh cho cục cưng trước.
Lệ Minh Thần là ba, nhiệm vụ đặt tên này là bụng làm dạ chịu, nhưng để cho một người sống vật lộn trong quân doanh, cả ngày cùng một đám không phải gọi là Vương Ngũ thì kêu là Mã Lục đặt một cái tên trôi chảy lại thú vị, thật sự rất khó, vì thế thiếu tá nghĩ..."Thiên Kim, đây là Thiên Kim bảo bối của ba." Thừa dịp cục cưng ngủ, thiếu tá Lệ hôn trộm trên mặt con gái một cái.
Nghe nhũ danh ác tục do Lệ Minh Thần đặt khiến Ôn Hân nhíu mày trực tiếp đẩy thiếu tá Lệ trên mặt con gái ra.
"So với tên Thiên Kim còn không bằng gọi là Bốn Lượng. Một là Tứ Lượng Bạt Thiên Cân, hai là bé vừa vặn là năm cân bốn lượng." Giản Lục vừa thuật lại tình hình ngày đó, vừa chỉ chỉ Tả Tuấn, "Là chủ ý của anh ấy."
Nghiêm Mỹ tức giận, "Sao các con không dứt khoát gọi nó là Năm Cân cho rồi..."
Nhìn Nghiêm Mỹ trước mắt, Lệ Minh Thần chỉ chỉ Ôn Hân đang trốn sau lưng anh, "Cô ấy nói như vậy."
Nghe một đám hậu bối đưa ra các nhũ danh không thể tin nổi, cuối cùng Nghiêm Mỹ cũng miễn cưỡng tiếp nhận cái tên "Bốn Lượng", bởi vì bà thật sự không muốn cháu gái làm "Thiên Kim" hết ăn lại nằm, hoặc là một công nhân "Năm cân" chịu khổ.
Tên xấu thì dễ nuôi, bà chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Mẹ chồng không để ý đến Bốn Lượng là bé gái khiến Ôn Hân thật vui vẻ, nhưng ngoài vui vẻ, Ôn Hân cũng đang rầu rỉ một chuyện —— Thủy Quả không trở về với Nghiêm Mỹ.
Nghe mẹ chồng nói, Thủy Quả đang chuẩn bị cho kì thi của đại học Harvard, nếu thuận lợi, sáu tháng cuối năm con bé sẽ có bằng thạc sĩ Havard rồi.
Ôn Hân không dám nói cho anh trai biết, sợ anh ấy thương tâm.
Nhà họ Ôn, ngày thứ năm sau khi Ôn Hân xuất viện, Ôn Lĩnh bận việc ở trong phòng bếp nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy của em gái, cho dù cô không nói, anh còn không nghĩ ra sao?
Thương tâm?
Ít nhiều cũng có, có lẽ có rất nhiều... Cánh cửa siêu thị đóng một nửa ‘ken két’ lặng lẽ vang lên. Bước mấy bước vào trong, người nọ đang ở trong phòng bếp bận việc, bóng lưng vẫn không tính là mạnh mẽ khiến cho cô kiên định. Chỉ khác ở chiều cao, một tay anh chống gậy "đứng lên" ...
Hai mắt ẩm ướt, cô từ từ đi qua, vươn hai tay ra từ phía sau ôm lấy hông của anh, "Ôn Lĩnh, em đã trở về..."
Một năm trôi qua, lại là mùa hoa nở.