Thời điểm tin tức, nhà họ Tả đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Ngọn nguồn của câu chuyện không ngoài tập trung ở trên đầu hai người —— Tả Tuấn, cùng với bà Tả tân nhiệm - Giản Lục vừa mới bị anh bắt ép đi làm giấy chứng nhận, còn trọng tâm vấn đề tranh luận chính là, rốt cuộc có muốn cử hành hôn lễ hay không.
"Đi làm giấy chứng nhận với anh đều là do anh ép, nếu thật sự làm hôn lễ chiếu cáo thiên hạ, vậy không phải tôi sẽ bị tập đoàn hồng nhan tri kỷ kia của anh ám sát sao.... Nói cho anh biết, Tả Tuấn! Tôi, không, muốn!"
Khó trách Giản Lục tức giận, sáng hôm nay ở cục dân chính, mắt thấy nhân viên sắp đóng dấu rồi, một người phụ nữ ăn mặt xinh đẹp trang điểm lộng lẫy đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, khóc lên khóc xuống chính là không muốn đồng chí trong cục dân chính đóng dấu.
Trong miệng người ta nói cái gì mà: "Tả Tuấn, anh đã nói anh thích em, anh nói anh thích em mặc quần áo màu xanh nước biển này.... Anh xem, hôm nay em mặc quần áo anh thích tới đây…"
Mới vừa vào tháng Tư, độ ấm của thành phố C vẫn chưa bắt đầu, mí mắt Giản Lục giật giật mình người phụ nữ trước mặt xốc cái áo khoác xanh đen lên, bên trong là một váy dài màu xanh nước biển dành cho mùa Hè, tính chất tơ tằm nhẹ nhàng làm nổi bật người phụ nữ yếu ớt không xương, đồng thời cũng làm đông lạnh một tầng da gà trên người Giản Lục. "Tả thiếu, như thế nào, nếu không thì tôi nhường chỗ nhé? Để hai người trực tiếp làm xong chuyện này?"
Mặc dù chuyện đến cuối cùng, rốt cuộc người phụ nữ kia cũng bị ngựa đực như đinh chém sắt đuổi đi, Tả Tuấn vừa dụ dỗ vừa lừa gạt đem giấy hôn thú đến trạm kiểm soát cuối cùng cưỡng ép đột phá thành công, nhưng cô vợ Giản Lục của anh lại vẫn bảo trì khuôn mặt màu đen thẳng đến khi về nhà.
"Vợ à, anh xin thề với em, người phụ nữ kia anh chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm, nói vài câu tán gẫu mà thôi, những cái khác thật sự không có.... Anh tuyên thề trước bóng đèn trước Đảng trước nhân dân Giải Phóng Quân!" Tả Tuấn lời thề son sắt, giơ ba cây hương trên tay lên vô cùng thẳng, nhưng đối với Giản Lục lại không có chút kích động nào, "Cô ta thì không có việc gì, vậy Trương Lệ Lỵ, Mã Toa Toa, Vương Dung Dung, còn có một hai ba bốn cô ca sĩ minh tinh khác thì sao.... Tả Tuấn, muốn làm hôn lễ thì tự anh làm đi, tôi không muốn sau này đến lúc chúng ta li hôn thì bị người ta gọi là Phượng Hoàng rơi xuống đất."
Trương Lệ Lỵ, Mã Toa Toa, Vương Dung Dung đều là những người phụ nữ trước kia qua lại thân mật với Tả Tuấn. Những ghi chép đen kia của anh, Giản Lục ở nước Mĩ xa xôi biết rõ mồng một, mặc dù biết nguyên nhân Tả Tuấn rơi vào trạng thái này là do mình, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.
Tả Tuấn phong lưu phóng khoáng, tự cho mình thanh cao đem hết tất cả vốn liếng, vẫn chỉ có thể nhận được một câu "Không làm" của Giản Lục cùng với một bóng lưng đi lên lầu. Tả đại thiếu ở trước mặt mấy người phụ nữ khác rất có đủ tính kích động phi phàm, thế nhưng ở trước mặt Giản Lục, lại tựa như con mèo gặp hạn —— móp méo là khẳng định rồi.
Lúc đứa bé trong bụng được bảy tháng, Ôn Hân và Lệ Minh Thần nhận được mệnh lệnh rõ ràng của Nghiêm Mỹ. Nguyên văn của mẹ chồng là: Lệ Minh Thần là một người thô kệch, sẽ không biết chăm sóc cho người khác, nhà họ Tả nhiều người, chăm sóc cho Ôn Hân vô cùng dễ dàng.
Lúc Nghiêm Mỹ nói những lời này Ôn Hân đã muốn nói: Mẹ à, hiện tại con trai của mẹ ngay cả cơm căn bản cũng sắp dùng miệng đút cho con rồi, chiếc đũa cũng không cho cầm, càng không nói đến việc anh ấy đặc biệt hỏi thăm Tưởng Nhất Băng – một trong những quân tẩu mấy điều phụ nữ đang mai thai không thể làm như không thể động kéo, không thể ăn nho, nếu không đứa bé sinh ra là một thai trứng…đấy.
Lệ Minh Thần không phải thiếu tá, không phải trại phó, là mụ già Lệ.
Nhưng lòng tốt của mẹ chồng cô không thể cự tuyệt, cộng thêm hai mắt của Lệ Minh Thần vẫn còn đang khôi phục, cho nên vào nhà họ Tả ở, cuộc sống nuôi thai nhàm chán của Ôn Hân có thêm một hạng mục giải trí.
Trước bữa trưa, cơm còn chưa dọn lên bàn, Giản Lục bị Tả Tuấn nhắc đến chuyện hôn lê sắc mặt lại thay đổi.
Ôn Hân đang suy đoán Tả Lập Đông ngủ đông mấy ngày hôm nay có thể nói chuyện được hay không thì ghế sô pha bên cạnh đột nhiên lún xuống, Lệ Minh Thần dán ở bên tai cô nói: "Bên của anh hai dường như có chút chuyện, anh đi xem một chút."
Ôn Hân thu nụ cười trên mặt lại, gần đây anh trai đang cùng Lưu Đông làm phục hồi chức năng chân, ba mẹ Quý Mai tới đây, vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?
"Em cũng đi!" Ôn Hân nói xong đứng dậy muốn đi. "Ngoan, ở nhà ăn cơm, là Ôn Noãn gọi điện thoại tới, con bé cứ khóc suốt, nói không chừng không phải là chuyện lớn đi, anh đi xem một chút, có chuyện thì trở về nói cho em nghe là được rồi."
"Ngoan, nghe lời, em và công chúa nhỏ của chúng ta cần phải ăn nhiều chút." Sự kiên trì của Ôn Hân cuối cùng cũng vẫn hòa tan vào trong viên đạn bọc đường của thiếu tá Lệ, anh sờ sờ đầu Ôn Hân, sau khi lên tiếng chào những người khác rồi rời đi.
Thiếu tá đi nhanh, trở về cũng nhanh, một bữa cơm trưa siêu cấp cân đối dinh dưỡng, món ăn lại càng đổi mới không ít. Ôn Hân sững sốt, bị mẹ chồng Nghiêm Mỹ ép ăn nửa canh giờ mới coi như ăn sạch những thứ mà Nghiêm Mỹ nói là có lợi cho em bé.
Ôn Hân một lòng nhớ thương gia đình mà hiểu rõ một câu nói: sở dĩ mỗi một mẹ chồng thích biến đổi đa dạng quản thúc con dâu của mình, là vì giá trị nguyên lý nói cho bọn họ biết, quá khứ chịu đựng được hiện tại cần phải liên quan đến lợi ích cùng hoàn trả mới có lời.
Bởi vậy, năm đó Nghiêm Mỹ không chịu áp bách từ mẹ chồng quá lớn, lúc Ôn Hân đang than thở cho vận khí của mình không tính là may mắn, thiếu tá Lệ đã trở về. Người đàn ông mang theo khí lạnh khắp người cởi áo khoác ra, đầu trực tiếp tìm đến trong tay của Ôn Hân.
A....
Một người đàn ông ba mươi tuổi, ở trước mặt bà xã cũng làm ra dáng vẻ há miệng chờ đút cơm thế này, Tả ngựa đực ở một bên trong cảnh nước sôi lửa bỏng dụ dỗ vợ không thành cảm thấy buồn bực.
"Sao rồi, anh trai xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Hân thu lại cái thìa trong tay vừa mới duỗi ra, cơm trên thìa thuận lợi suông sẻ biến mất trong miệng của thiếu tá, ánh mắt của cô không chú ý đến cơm, chỉ nhìn vào mặt của thiếu tá Lệ, chờ đáp án của đối phương.
Lệ Minh Thần chép chép miệng, giống như đang thưởng thức, anh không lập tức trả lời vấn đề của vợ ngay, mà là xoay người hướng về phía ngoài phòng ăn kêu một tiếng: "Thím Lưu, về sau canh của vợ tôi cho ít muối lại chút."
"A?" Lưu Đông Ngọc vừa mới bưng trà lên cho mấy người trong phòng khách, ngay cả cái mâm trong tay còn chưa kịp để xuống đã trực tiếp đi đến phòng ăn, "Cậu Hai, vừa rồi cậu nói cái gì?"
"Tôi nói...." Lệ Minh Thần nghiêm mặt, Ôn Hân cười cười chờ thiếu tá lại xuất hiện huấn binh, nhưng giọng điệu cứng rắn của thiếu tá Lệ vừa ra khỏi miệng, Ôn Hân liền hối hận. Thiếu tá Lệ nói những lời này khiến Ôn Hân đỏ mặt có thể so với trái cà chua rồi.
Thiếu tá Lệ dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nói với dì Lưu đã bốn mươi lăm tuổi rất ngăn nắp thứ tự: "Phụ nữ có thai ăn quá mặn là biết ảnh hưởng sữa, đến lúc đó đứa bé...." "Lệ Minh Thần, anh nói bậy cái gì đấy.... !" Trên mặt Ôn Hân cuối cùng cũng đạt tới nhiệt độ nhất định, không thể nghe tiếp thiếu tá Lệ mở tọa đàm chú ý những hạng mục trong thời gian mang thai, trước tiên dùng một tay che miệng của anh lại, sao đó hướng về phía dì Lưu nói, "Dì Lưu, dì đừng nghe anh ấy nói bậy, dì đi mau đi."
Canh của Lưu Đông Ngọc nấu được Nghiêm Mỹ dặn đi dặn lại, mùi vị đã làm hết sức dinh dưỡng rồi, theo cách nói của thiếu tá, vậy chẳng phải cô uống canh gà mái ngâm nước trong của mẹ chồng còn tốt hơn sao.
Dì Lưu đi rồi, Ôn Hân liếc nhìn thiếu tá cười ngỏn ngoẻn, mở miệng, "Rốt cuộc anh trai như thế nào rồi?" Đây mới là chuyện cô quan tâm, cũng là vấn đề chính thiếu tá nên nói.
Lệ Minh Thần duỗi cánh tay ra, bưng chén nước đến trước mặt mình, hớp một ngụm nói: "Không có gì, chỉ là Mao Mao đi gần hai tuần rồi, Ôn Noãn nghe mấy đứa trẻ hàng xóm nói mấy câu, bèn khóc lên."
"Mấy đứa trẻ hàng xóm nói cái gì vậy?" Có thể khiến cho Ôn Noãn khóc, mấy câu này.... Ôn Hân dùng sức cánh tay nắm thiếu tá, người này thật là! Từ khi nào nói chuyện thì bắt đầu chia đoạn được rồi, biết ngay là nhử người ta mà!
Lệ Minh Thần thở dài, "Mấy đứa trẻ kia chẳng qua chỉ nói lung tung thôi, nói cái gì mà Mao Mao bị ba mẹ mới mang đi, sẽ không trở lại nữa...."
Thấy Ôn Hân trắng mặt, thiếu tá Lệ vội vỗ vỗ trấn an cô, "Yên tâm, sau đó anh sang nhà dì Vương nhìn xem rồi, nhà dì ấy đang sửa sang lại, nói con gái bà và con rễ ầm ĩ nhiều năm rồi, vất vả lắm hiện tại mới tốt lên, bèn mang theo Mao Mao ra ngoài vui chơi một chút, bây giờ đang ở Tây Tạng nhìn cung điện Potala đấy, anh còn nhìn thấy mấy bức ảnh được gởi về, Mao Mao chơi rất vui!" Thấy Ôn Hân không tin, Lệ Minh Thần lập tức dẫn ví dụ chứng minh.
"Nói vậy thì khi nào mới trở lại?" Biết Mao Mao không có ở nhà, anh trai và Noãn Noãn nhất định mất mác, bởi vậy cô rất muốn biết đứa bé hiện tại đối với một lớn một nhỏ này tạo nên ảnh hưởng sâu sắc khi nào mới về.
Trong lúc Ôn Hân không chú ý, ánh mắt của thiếu tá trở nên thâm thúy hơn chút, vừa vuốt tóc vợ vừa nói: "Đi khắp cả nước thì thời gian không thể không...."
"Ồ...." Ôn Hân biết không có chuyện gì lớn thì ăn cơm xong có chút buồn ngủ, đầu tựa vào trên vai Lệ Minh Thần bắt đầu mơ hồ.
Trong chốc lát, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trong mông lung, Ôn Hân nhìn thấy hình ảnh Mao Mao tập tễnh bước về phía Ôn Lĩnh.
Trên bãi cỏ xanh, hình ảnh một lớn hai nhỏ túm tụm chơi trò chơi đẹp không chê vào đâu được, thậm chí đẹp đến mức khóe mắt cô phát ướt. Trong thoáng chốc, thân thể bay lên, là một lồng ngực quen thuộc ôm lấy cô, lên lầu, đi vào phòng ngủ. Trước khi hoàn toàn đi vào trong giấc mộng, thiếu tá nói mấy câu cô nghe không rõ.
Chuyện của Mao Mao dần dần phai nhạt sự chú ý của người nhà họ Ôn, cuối cùng Giản Lục cũng đồng ý đề nghị của Tả ngựa đực tổ chức hôn lễ trong lần khám thai thứ chín của Ôn Hân. Đối với việc này Tả Lập Đông vẫn không lên tiếng rốt cuộc lần đầu tiên tán dương Tả Tuấn gật đầu nói, "Tiểu tử thúi, cuối cùng sức lực vẫn sử dụng được một lần."
Ôn Hân ngồi một bên trên ghế sô pha vùi mặt vào trong lòng Tả Tuấn buồn cười, một tháng này Tả Tuấn xuất hết sức lực, bảo bảo từ bảy tháng sang tám tháng, không xem cái khác, mỗi ngày chỉ xem bác cả và bác cả gái nhào nặn eo thôi.
Trong một ngày hè nọ, Giản Lục không rời giường, một mình Tả Tuấn ở dưới lầu tuyên bố —— anh ta và cô vợ Giản Lục thân yêu sẽ cử hành hôn lễ vào thứ sáu tuần sau.
Ôn Hân nhịn rất lâu, mới nhịn được không đi lên lầu "cười nhạo" chị dâu không thể bò xuống giường kia. Có chuyện cô cũng rất ngạc nhiên, ban đầu lúc cô và Lệ Minh Thần kết hôn, Tả Tuấn sớm đã mưu tìm chuẩn bị từ trước, nhưng bây giờ anh ta đâu biết khi nào thì chị dâu đồng ý, một tuần vốn không đủ chuẩn bị à nha.
IQ của con trai ngựa đực cao, IQ của ngựa đực đương nhiên cũng không thấp. Trong đầu của thai phụ Ôn đang nghĩ xem sao anh không nhìn ra, trước hôn lễ ba ngày, Tả Tuấn chỉ chỉ vào bụng của Ôn Hân, lại chỉ chỉ vào bụng của bà xã đang xem tivi ở phòng khách, có điều ngụ ý.
Quả nhiên, sau khi tổ chức hôn lễ được một tháng, Giản Lục xuất hiện phản ứng nôn nghén, thời gian mang thai hai tháng.
Lúc ấy đã tiến vào phòng chờ sinh đếm ngược thời gian, Ôn Hân hao phí hết bao nhiêu sự kiên nhẫn mới có thể nhịn được cảm thán muốn bật cười —— tốc độ ngựa đực gieo giống, nhất định không hay ho.
Dĩ nhiên những thứ này đều là chuyện về sau.
Ngày hôn lễ của Tả Tuấn và Giản Lục cực kỳ rầm rộ vượt khỏi sức tưởng tượng của Ôn Hân. Chỉ là sau đó cô nghĩ lại, cũng hiểu rõ.
Không bị CMD thu mua, giá cổ phiếu đang thấp xuống của Hằng Vũ lập tức bắn ngược trở lại, trong xu thế có vài lần đột phá cao hơn lúc trước, hiện nay đứng ở vị trí ổn định cao nhất. Lúc Hằng Vũ khó khăn, những thương nhân không chìa tay giúp đỡ kia từ trong "đám hỏi" lần này đánh hơi ra được mùi tiền bạc mê người, đừng nói được mời hận không thể gia tăng thêm tiền mừng, dầy một cộc, ngay cả những người không được mời cũng tìm mọi cách có được một tấm thiệp mời, chen bể đầu xông vào bên trong.
Ôn Hân được Thủy Quả đỡ chậm rãi đi vào phòng hóa trang cô dâu, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa cực kỳ không tương xứng với khí chất của người phụ nữ đang mai thai nhìn chị dâu Giản Lục, cảm thán, "Chậc chậc, chị dâu thật là bình tĩnh, bên ngoài đều đang dấy phong ba, vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh ở trong này mặc áo cưới."
Cô dâu đã trang điểm xong từ nửa giờ trước, bây giờ mới bắt đầu mặc áo cưới, lúc đó Ôn Hân đứng ở trong phòng hóa trang với Giản Lục từ đầu đến cuối mắt thấy người hầu thông báo với Tả Tuấn bên ngoài đuổi hết mấy phong ba "khách nữ được mời".
Không nhịn được tò mò, Ôn Hân liền được Tả Dữu đỡ đi ra ngoài xem náo nhiệt, ở đây được nửa giờ, cô xem như hoàn toàn thấy được ngựa đực bày ra 36 kế đuổi hết những hoa hoa thảo thảo kia đi.
Cuối cùng thật sự là nhìn có chút mệt, cố nén cười cô chỉ học được một kế —— chạy là thượng sách, trở lại báo cáo với chị dâu.
"Chị dâu, anh trai như vậy, chị thật sự không nổi giận, không ăn giấm sao?" Thủy Quả là người duy nhất chưa kết hôn trong ba người mở miệng hỏi.
Nói thật, mặc dù Tả Tuấn là anh trai cô, nhưng nếu như đối tượng sau này của cô thật sự là một người có đoạn lịch sử nhiều màu sắc như vậy, cô tình nguyện không cần.
"Nổi giận thì có ích lợi gì, ai bảo mình đụng phải một người như vậy. Hôm nay để xem anh ấy xử lý chuyện này như thế này, tốt thì không sao, còn không tốt.... Hừ hừ, cùng lắm thì chị dẫn theo Sean về Mĩ sống."
Giản Lục trả lời dứt khoát, lại dứt khoát hù được một người.
Cuối cùng Tả Tuấn cũng thoát ra được đám phụ nữ kia, quyết định lẻn đi nhìn cô dâu của mình trước, thình lình nghe được một câu phán quyết như thế, trong lòng chợt lạnh, đầu cũng không động não, dứt khoát chỉnh người chui vào trong phòng, "Đừng nha, bà xã, mặc dù anh không thể bảo đảm nhổ cỏ tận gốc, nhưng ít nhất là tới một giết một, em đã trở về thì anh chính là của em, lòng trung thành trời đất chứng giám, không tin anh sẽ moi ra cho em xem?"
Lần đầu tiên Ôn Hân biết lòng trung thành cũng giống như rau dại có thể móc ra, cùng với Thủy Quỷ đồng thời run rẩy rớt ra cả đống da gà trên người, lặng lẽ rời khỏi phòng hóa trang.
Lúc mình kết hôn làm người trong cuộc, căn bản không có tinh thần đi để ý hôn lễ rốt cuộc là như thế nào, trí nhớ duy nhất chính là không kính rượu và không tiếp đãi tân khách. Cần bổ sung chính là, Ôn Hân và thiếu tá vẫn bị ngựa đực giảm bớt tinh hoa sau đó.
Sau khi tham gia hôn lễ của Tả Tuấn, Ôn Hân thấy trong hôn lễ "thời gian chuẩn bị cũng vội vàng" có khắc thêm một phần dụng tâm của Tả Tuấn.
Trước không nói đến trang trí đều là dùng những bó hoa cùng màu Bách Hợp Seberia trắng tuyền mà Giản Lục thích, chiếm hết 20 cm. Tiệc cưới ở Trung Quốc ngày càng có nhiều người cho thêm khâu clip kỷ niệm, khiến cho Giản Lục có năng lực thừa nhận không hề tầm thường cũng phải rơi lệ mấy lần.
Một người đàn ông ba mươi tuổi, ở trước mặt bà xã cũng làm ra dáng vẻ há miệng chờ đút cơm thế này, Tả ngựa đực ở một bên trong cảnh nước sôi lửa bỏng dụ dỗ vợ không thành cảm thấy buồn bực.
"Sao rồi, anh trai xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Hân thu lại cái thìa trong tay vừa mới duỗi ra, cơm trên thìa thuận lợi suông sẻ biến mất trong miệng của thiếu tá, ánh mắt của cô không chú ý đến cơm, chỉ nhìn vào mặt của thiếu tá Lệ, chờ đáp án của đối phương.
Lệ Minh Thần chép chép miệng, giống như đang thưởng thức, anh không lập tức trả lời vấn đề của vợ ngay, mà là xoay người hướng về phía ngoài phòng ăn kêu một tiếng: "Thím Lưu, về sau canh của vợ tôi cho ít muối lại chút."
"A?" Lưu Đông Ngọc vừa mới bưng trà lên cho mấy người trong phòng khách, ngay cả cái mâm trong tay còn chưa kịp để xuống đã trực tiếp đi đến phòng ăn, "Cậu Hai, vừa rồi cậu nói cái gì?"
"Tôi nói...." Lệ Minh Thần nghiêm mặt, Ôn Hân cười cười chờ thiếu tá lại xuất hiện huấn binh, nhưng giọng điệu cứng rắn của thiếu tá Lệ vừa ra khỏi miệng, Ôn Hân liền hối hận. Thiếu tá Lệ nói những lời này khiến Ôn Hân đỏ mặt có thể so với trái cà chua rồi.
Thiếu tá Lệ dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nói với dì Lưu đã bốn mươi lăm tuổi rất ngăn nắp thứ tự: "Phụ nữ có thai ăn quá mặn là biết ảnh hưởng sữa, đến lúc đó đứa bé...." "Lệ Minh Thần, anh nói bậy cái gì đấy.... !" Trên mặt Ôn Hân cuối cùng cũng đạt tới nhiệt độ nhất định, không thể nghe tiếp thiếu tá Lệ mở tọa đàm chú ý những hạng mục trong thời gian mang thai, trước tiên dùng một tay che miệng của anh lại, sao đó hướng về phía dì Lưu nói, "Dì Lưu, dì đừng nghe anh ấy nói bậy, dì đi mau đi."
Canh của Lưu Đông Ngọc nấu được Nghiêm Mỹ dặn đi dặn lại, mùi vị đã làm hết sức dinh dưỡng rồi, theo cách nói của thiếu tá, vậy chẳng phải cô uống canh gà mái ngâm nước trong của mẹ chồng còn tốt hơn sao.
Dì Lưu đi rồi, Ôn Hân liếc nhìn thiếu tá cười ngỏn ngoẻn, mở miệng, "Rốt cuộc anh trai như thế nào rồi?" Đây mới là chuyện cô quan tâm, cũng là vấn đề chính thiếu tá nên nói.
Lệ Minh Thần duỗi cánh tay ra, bưng chén nước đến trước mặt mình, hớp một ngụm nói: "Không có gì, chỉ là Mao Mao đi gần hai tuần rồi, Ôn Noãn nghe mấy đứa trẻ hàng xóm nói mấy câu, bèn khóc lên."
"Mấy đứa trẻ hàng xóm nói cái gì vậy?" Có thể khiến cho Ôn Noãn khóc, mấy câu này.... Ôn Hân dùng sức cánh tay nắm thiếu tá, người này thật là! Từ khi nào nói chuyện thì bắt đầu chia đoạn được rồi, biết ngay là nhử người ta mà!
Lệ Minh Thần thở dài, "Mấy đứa trẻ kia chẳng qua chỉ nói lung tung thôi, nói cái gì mà Mao Mao bị ba mẹ mới mang đi, sẽ không trở lại nữa...."
Thấy Ôn Hân trắng mặt, thiếu tá Lệ vội vỗ vỗ trấn an cô, "Yên tâm, sau đó anh sang nhà dì Vương nhìn xem rồi, nhà dì ấy đang sửa sang lại, nói con gái bà và con rễ ầm ĩ nhiều năm rồi, vất vả lắm hiện tại mới tốt lên, bèn mang theo Mao Mao ra ngoài vui chơi một chút, bây giờ đang ở Tây Tạng nhìn cung điện Potala đấy, anh còn nhìn thấy mấy bức ảnh được gởi về, Mao Mao chơi rất vui!" Thấy Ôn Hân không tin, Lệ Minh Thần lập tức dẫn ví dụ chứng minh.
"Nói vậy thì khi nào mới trở lại?" Biết Mao Mao không có ở nhà, anh trai và Noãn Noãn nhất định mất mác, bởi vậy cô rất muốn biết đứa bé hiện tại đối với một lớn một nhỏ này tạo nên ảnh hưởng sâu sắc khi nào mới về.
Trong lúc Ôn Hân không chú ý, ánh mắt của thiếu tá trở nên thâm thúy hơn chút, vừa vuốt tóc vợ vừa nói: "Đi khắp cả nước thì thời gian không thể không...."
"Ồ...." Ôn Hân biết không có chuyện gì lớn thì ăn cơm xong có chút buồn ngủ, đầu tựa vào trên vai Lệ Minh Thần bắt đầu mơ hồ.
Trong chốc lát, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trong mông lung, Ôn Hân nhìn thấy hình ảnh Mao Mao tập tễnh bước về phía Ôn Lĩnh.
Trên bãi cỏ xanh, hình ảnh một lớn hai nhỏ túm tụm chơi trò chơi đẹp không chê vào đâu được, thậm chí đẹp đến mức khóe mắt cô phát ướt. Trong thoáng chốc, thân thể bay lên, là một lồng ngực quen thuộc ôm lấy cô, lên lầu, đi vào phòng ngủ. Trước khi hoàn toàn đi vào trong giấc mộng, thiếu tá nói mấy câu cô nghe không rõ.
Chuyện của Mao Mao dần dần phai nhạt sự chú ý của người nhà họ Ôn, cuối cùng Giản Lục cũng đồng ý đề nghị của Tả ngựa đực tổ chức hôn lễ trong lần khám thai thứ chín của Ôn Hân. Đối với việc này Tả Lập Đông vẫn không lên tiếng rốt cuộc lần đầu tiên tán dương Tả Tuấn gật đầu nói, "Tiểu tử thúi, cuối cùng sức lực vẫn sử dụng được một lần."
Ôn Hân ngồi một bên trên ghế sô pha vùi mặt vào trong lòng Tả Tuấn buồn cười, một tháng này Tả Tuấn xuất hết sức lực, bảo bảo từ bảy tháng sang tám tháng, không xem cái khác, mỗi ngày chỉ xem bác cả và bác cả gái nhào nặn eo thôi.
Trong một ngày hè nọ, Giản Lục không rời giường, một mình Tả Tuấn ở dưới lầu tuyên bố —— anh ta và cô vợ Giản Lục thân yêu sẽ cử hành hôn lễ vào thứ sáu tuần sau.
Ôn Hân nhịn rất lâu, mới nhịn được không đi lên lầu "cười nhạo" chị dâu không thể bò xuống giường kia. Có chuyện cô cũng rất ngạc nhiên, ban đầu lúc cô và Lệ Minh Thần kết hôn, Tả Tuấn sớm đã mưu tìm chuẩn bị từ trước, nhưng bây giờ anh ta đâu biết khi nào thì chị dâu đồng ý, một tuần vốn không đủ chuẩn bị à nha.
IQ của con trai ngựa đực cao, IQ của ngựa đực đương nhiên cũng không thấp. Trong đầu của thai phụ Ôn đang nghĩ xem sao anh không nhìn ra, trước hôn lễ ba ngày, Tả Tuấn chỉ chỉ vào bụng của Ôn Hân, lại chỉ chỉ vào bụng của bà xã đang xem tivi ở phòng khách, có điều ngụ ý.
Quả nhiên, sau khi tổ chức hôn lễ được một tháng, Giản Lục xuất hiện phản ứng nôn nghén, thời gian mang thai hai tháng.
Lúc ấy đã tiến vào phòng chờ sinh đếm ngược thời gian, Ôn Hân hao phí hết bao nhiêu sự kiên nhẫn mới có thể nhịn được cảm thán muốn bật cười —— tốc độ ngựa đực gieo giống, nhất định không hay ho.
Dĩ nhiên những thứ này đều là chuyện về sau.
Ngày hôn lễ của Tả Tuấn và Giản Lục cực kỳ rầm rộ vượt khỏi sức tưởng tượng của Ôn Hân. Chỉ là sau đó cô nghĩ lại, cũng hiểu rõ.
Không bị CMD thu mua, giá cổ phiếu đang thấp xuống của Hằng Vũ lập tức bắn ngược trở lại, trong xu thế có vài lần đột phá cao hơn lúc trước, hiện nay đứng ở vị trí ổn định cao nhất. Lúc Hằng Vũ khó khăn, những thương nhân không chìa tay giúp đỡ kia từ trong "đám hỏi" lần này đánh hơi ra được mùi tiền bạc mê người, đừng nói được mời hận không thể gia tăng thêm tiền mừng, dầy một cộc, ngay cả những người không được mời cũng tìm mọi cách có được một tấm thiệp mời, chen bể đầu xông vào bên trong.
Ôn Hân được Thủy Quả đỡ chậm rãi đi vào phòng hóa trang cô dâu, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa cực kỳ không tương xứng với khí chất của người phụ nữ đang mai thai nhìn chị dâu Giản Lục, cảm thán, "Chậc chậc, chị dâu thật là bình tĩnh, bên ngoài đều đang dấy phong ba, vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh ở trong này mặc áo cưới."
Cô dâu đã trang điểm xong từ nửa giờ trước, bây giờ mới bắt đầu mặc áo cưới, lúc đó Ôn Hân đứng ở trong phòng hóa trang với Giản Lục từ đầu đến cuối mắt thấy người hầu thông báo với Tả Tuấn bên ngoài đuổi hết mấy phong ba "khách nữ được mời".
Không nhịn được tò mò, Ôn Hân liền được Tả Dữu đỡ đi ra ngoài xem náo nhiệt, ở đây được nửa giờ, cô xem như hoàn toàn thấy được ngựa đực bày ra 36 kế đuổi hết những hoa hoa thảo thảo kia đi.
Cuối cùng thật sự là nhìn có chút mệt, cố nén cười cô chỉ học được một kế —— chạy là thượng sách, trở lại báo cáo với chị dâu.
"Chị dâu, anh trai như vậy, chị thật sự không nổi giận, không ăn giấm sao?" Thủy Quả là người duy nhất chưa kết hôn trong ba người mở miệng hỏi.
Nói thật, mặc dù Tả Tuấn là anh trai cô, nhưng nếu như đối tượng sau này của cô thật sự là một người có đoạn lịch sử nhiều màu sắc như vậy, cô tình nguyện không cần.
"Nổi giận thì có ích lợi gì, ai bảo mình đụng phải một người như vậy. Hôm nay để xem anh ấy xử lý chuyện này như thế này, tốt thì không sao, còn không tốt.... Hừ hừ, cùng lắm thì chị dẫn theo Sean về Mĩ sống."
Giản Lục trả lời dứt khoát, lại dứt khoát hù được một người.
Cuối cùng Tả Tuấn cũng thoát ra được đám phụ nữ kia, quyết định lẻn đi nhìn cô dâu của mình trước, thình lình nghe được một câu phán quyết như thế, trong lòng chợt lạnh, đầu cũng không động não, dứt khoát chỉnh người chui vào trong phòng, "Đừng nha, bà xã, mặc dù anh không thể bảo đảm nhổ cỏ tận gốc, nhưng ít nhất là tới một giết một, em đã trở về thì anh chính là của em, lòng trung thành trời đất chứng giám, không tin anh sẽ moi ra cho em xem?"
Lần đầu tiên Ôn Hân biết lòng trung thành cũng giống như rau dại có thể móc ra, cùng với Thủy Quỷ đồng thời run rẩy rớt ra cả đống da gà trên người, lặng lẽ rời khỏi phòng hóa trang.
Lúc mình kết hôn làm người trong cuộc, căn bản không có tinh thần đi để ý hôn lễ rốt cuộc là như thế nào, trí nhớ duy nhất chính là không kính rượu và không tiếp đãi tân khách. Cần bổ sung chính là, Ôn Hân và thiếu tá vẫn bị ngựa đực giảm bớt tinh hoa sau đó.
Sau khi tham gia hôn lễ của Tả Tuấn, Ôn Hân thấy trong hôn lễ "thời gian chuẩn bị cũng vội vàng" có khắc thêm một phần dụng tâm của Tả Tuấn.
Trước không nói đến trang trí đều là dùng những bó hoa cùng màu Bách Hợp Seberia trắng tuyền mà Giản Lục thích, chiếm hết 20 cm. Lại nói trong tiệc cưới Trung Quốc càng lúc càng xuất hiện nhiều ảnh chụp hồi tưởng xuyên thành một chuỗi, khiến cho Giản Lục có năng lực thừa nhận không hề tầm thường cũng phải rơi lệ mấy lần.
Khúc nhạc nhẹ dừng lại, trong loa xuất hiện chính là lời giải thích của Tả Tuấn. Từ tấm ảnh đầu tiên ra hiện, trong mắt Giản Lục đã bắt đầu mờ mịt xuất hiện từng chút từng chút bọn họ đã trải qua.
"Chúng ta gặp nhau sau một cơn mưa nhỏ, tóc em rất dài, lại rối thành một nùi, xù lên như một đống cỏ khô....
Sau khi phát hiện em là một người cực kỳ mơ hồ, trên đường nói chuyện không tựa vào vai anh ngủ thì chính là quên anh vừa mới nói cái gì…
Trước kia em thích dẫn anh đến quán cà phê ở đầu đường Tây Kiều, em nói hương vị của quán đó rất được. Thật ra anh biết rõ, là vì quán đó ít khách, em ngại anh sẽ khiến người ta chú ý...."
Trong đám khách mời phát ra một tiếng cười khẽ, ngay cả Giản Lục được Tả Tuấn nắm lấy một tay cũng vừa khóc vừa cười, Tả Tuấn lần lượt nói xong, nghe thấy tiếng cười của vợ yêu nói anh "Bảnh chọe".
Tả Tuấn cười, mắt nhìn chằm chằm vào sáu hình còn thừa lại trên màn hình.... Im lặng tuyệt đối.
".... Bảy năm qua, trong sinh mệnh của em và con không có anh, lúc cuộc sống của em gian nan khó khăn nhất, thì anh lại đang tìm vui khắp chốn, vẫn đắm chìm trong bi thương tự cho là đúng.... Giản Lục tiểu thư, em có nguyện ý giao nửa đời sau của em cho anh để chuộc tội, để anh có cơ hội có được quyền lực cho em hạnh phúc không? ...."
Lúc mọi người vẫn còn đắm chìm trong sáu tấm ảnh ở trên màn hình khiến người ta suy nghĩ sâu xa vô hạn, cùng với trong lời thổ lộ của nam chính mang theo chút tình cảm bi thương nhưng lại cảm động thì toàn bộ ánh sáng trong sân tập trung hết lên trên người chú rể Tả Tuấn đang quỳ một chân trên đất.
Sự thay đổi giọng điệu trong câu chuyện rất khó phát hiện ra, trong mắt anh đều là ánh sáng.
Lúc này cô dâu Giản Lục đã sớm khóc không thành tiếng, nhận lấy khăn giấy của phụ dâu đưa tới, lau nhiều lần, cuối cùng Giản Lục mới khống chế được cảm xúc chậm rãi vươn tay ra, bưng lấy mặt của Tả Tuấn
"Hạnh phúc của em vẫn chỉ có thể cho anh."
Đây không phải là một kiểu hôn lễ Trung Quốc, bởi vì cô dâu thay trang phục mấy lần nhưng không mặc một bộ sườn xám nào —— Tả Tuấn không thích cô mặc sườn xám.
Đây cũng không phải là một hôn lễ nghiêm nghặc ý nghĩa kiểu Tây, bởi vì so với lần của Hoắc Viêm Đông, trừ áo cưới đồ ăn ra, trong hôn lễ không có Mục sư.
Giống như Giản Lục nói, Tả Tuấn vẫn rất tin, bất luận là kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây Phương, bọn họ sẽ vẫn hạnh phúc.
Lấy tư cách là người đứng xem từ đầu đến cuối, Ôn Hân sâu sắc cảm nhận được hạnh phúc của bọn họ, nhưng cảm nhận hạnh phúc ấm áp này đến khi lễ cưới kết thúc thì cũng là lúc Lệ Minh Thần nhận được một ngắn chính thức tuyên bố chấm dứt.
Tin nhắn của con gái dì Vương gởi tới, nội dung như sau:
Anh Lệ, mẹ tôi nói lúc trước anh qua nhà tôi, nhà họ Ôn là ân nhân của chúng tôi, nhưng nếu như không thông báo cho mọi người một tiếng cứ thế mà rời đi, trong lòng chúng tôi thật sự cảm thấy áy náy..
Sự hoài nghi lúc trước của anh là đúng rồi, chúng tôi mang Mao Mao đi, sẽ không trở lại nữa.
Kể từ khi Mao Mao tới nhà tôi, nhà chúng tôi chưa từng êm ái và hạnh phúc như vậy, tôi và chồng cũng hi vọng phần hạnh phúc này vẫn có thể kéo dài. Nhưng mấy người là "người thân" của Mao Mao, ở bên cạnh "người thân", hạnh phúc của chúng tôi rất không kiên định.
Cho nên chúng tôi rời đi, căn nhà mẹ của chúng tôi đã bán rồi, đến đây ở cùng với chúng tôi.
Xin mấy người đừng tìm chúng tôi.
Chúng ta sẽ đối tốt với Mao Mao, hơn cả con ruột của mình. Xin cứ yên tâm.
Chú thích: Gởi lời của tôi đến anh Ôn, thật xin lỗi, cám ơn.
Lệ Minh Thần vốn không có ý định nói cho Ôn Hân biết chuyện này, nhưng Ôn Hân vừa mới ngồi xuống bên cạnh anh phát giác ra anh có gì đó là lạ, bèn lấy điện thoại qua nhìn xem.
"Lần trước anh đã phát hiện ra, đúng không, thiếu tá?" Ôn Hân bình tĩnh hỏi, lại tự hỏi tự đáp, "Thật ra em cũng nghĩ như vậy."
Cô ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lệ Minh Thần, cười cười, vỗ nhẹ lên tay anh, "Em không sao, nhà họ Vương làm như vậy chứng minh bọn họ coi trọng Mao Mao, đứa bé kia sẽ được hạnh phúc, em chỉ lo lắng cho anh trai thôi."
Ôn Hân cúi đầu, lại ngẩng lên, nhìn khách mời chung quanh đã sớm rời chỗ đi kính rượu, nhỏ giọng nói với Lệ Minh Thần: "Đi theo em đến xem anh trai đi."
"Được." Thiếu tá gật đầu.
Dưới sự thúc giục của Thủy Quả , Ôn Lĩnh ở chung chỗ với Lưu Đông làm phục hồi chức năng rất tốt, mặc dù Ôn Lĩnh dựa vào xe lăn nhiều năm, nhưng cũng may những năm này cũng có vận động, bác sĩ nói, thêm một chút sức lực ở chân nữa, anh có thể lắp chân giả rồi.
Ôn Hân được Lệ Minh Thần đỡ, lần lượt hỏi hai người bồi bàn vị trí của Ôn Lĩnh.
Tình huống của Ôn Lĩnh đặc biệt, người bình thường nhìn thấy đều nhớ rõ. Người bồi bàn thứ hai chỉ chỉ toilet nam bên kia, "Mới vừa nhìn thấy ở bên kia."
Nhưng đi vào, Lệ Minh Thần lại không tìm thấy Ôn Lĩnh ."Có lẽ là đi về rồi." Anh vỗ vỗ Ôn Hân, đỡ cô muốn trở về.
Đúng lúc này, một lối rẽ trong hành làng bên cạnh toalet, đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
"Người em thích chính là anh!"
Giọng của Tả Dữu.
Trái tim của Ôn Hân đột nhiên đập thình thịch hai cái, mượn sức lực của thiếu tá, bước nhanh đi tới cửa hành lang.
Không thể tưởng được.
Tả Dữu đang khom lưng cúi đầu hôn Ôn Lĩnh ngồi trong xe lăn.
Dưới chân Ôn Hân lảo đảo một cái.
Lúc càng náo nhiệt thì càng phạm sai lầm, lại càng dễ dàng xảy ra vấn đề, lúc đầu của Ôn Hân đang vang lên tiếng ong ong, Nghiêm Mỹ vừa mới ra khỏi toalet nữ nhìn thấy con trai con dâu đứng ngẩn người tại chỗ thì đi tới.
"Hai con đang nhìn cái gì.... đấy...."
Sao Hỏa chính thức tiếp xúc thân mật với Địa Cầu rồi, kết quả sẽ như thế nào đây?