Không Muộn

Chương 8




Kỷ Từ Mộ đơn phương chiến tranh lạnh với tôi.

Thật ra chỉ là lúc ăn cơm không ngồi cạnh tôi nữa, trước khi ngủ cũng không khăng khăng đòi ôm tôi mà tủi thân quay đi...

Tôi cũng mừng vì có thêm không gian riêng, tranh thủ đọc kịch bản, dù gì thì đã nghỉ ngơi một thời gian rồi, cũng nên về lại đoàn làm phim thôi.

Trước ngày tôi về đoàn làm phim, không biết Kỷ Từ Mộ làm gì, anh ta mang người đầy mùi rượu vào phòng làm việc, chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nổi hết cả da gà, chỉ đành buông cuốn kịch bản xuống: "Không vui à? Chờ em dỗ anh đúng không?"

Hai mắt anh sáng lên: "Được... Được sao?"

"Không được."

"Bà xã, anh đau đầu."

Người thì toàn mùi rượu, uống nhiều thế không đau đầu mới lạ!

Tôi đang định nhắn tin nhờ dì giúp việc nấu canh giải rượu cho anh thì lại nghe anh nói: "Nếu tối nay bà xã có thể ôm anh ngủ, anh chắc chắn sẽ không ngất đi."

Tôi: "..."

Cái tên này!

Thấy tôi im lặng, anh ta vội chạy đến gần ngồi xổm, vùi đầu vào lòng tôi, lẩm  bẩm: "Bà xã, em đừng có mặc kệ anh mà."

Tôi xoa tóc anh rồi nâng mặt anh lên: "Rốt cuộc là ai mặc kệ ai, ai cáu kỉnh với ai hả? Nhà người ta thì toàn là con gái như thế, còn nhà chúng ta thì ngược lại, bao nhiêu việc đều do anh làm. Kỷ Từ Mộ, em không ngờ anh có tố chất làm trà xanh vậy luôn đấy!"

"Bà xã anh say rồi, anh chóng mặt."

"À, nhưng người say chẳng bao giờ nói mình say. Kỷ Từ Mộ, anh đừng hòng mượn việc uống chút rượu mà giả say ở đây!"

Kỷ Từ Mộ không nói gì, chỉ trông mong ngước nhìn tôi.

"Nói đi, anh lại muốn làm gì?"

"Anh muốn..."

Tôi lập tức bịt miệng anh lại: "Anh còn dám nói mình muốn hả! Mặc kệ anh muốn gì, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai em phải đến Hoành Điếm, còn anh đến công ty, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."

Kỷ Từ Mộ: "..."