Sợi dây thừng bén lửa đột nhiên đứt đoạn khiến Nhã Hinh rơi nhanh xuống bên dưới nhưng lại đột ngột dừng giữa chừng. Cô bị khói làm cho không thể nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng rên trầm đau đớn của Cảnh Bân. Anh đã kịp thời nhào tới, túm lấy cọng dây rồi giữ chặt, cánh tay cũng vì thế mà căng ra.
“Nhã Hinh, em phải tin tưởng anh. Chúng ta sẽ cùng thoát ra ngoài.”
Cảnh Bân nghiến răng hét lớn, dùng hết sức còn lại kéo từng chút vào bên trong. Đột ngột một mảng lớn rơi xuống trên đầu anh. Nhã Hinh chỉ kịp nghe một tiếng rầm.
“Cảnh Bân, Cảnh Bân, anh không sao chứ?”
Giọng cô nhất thời lạc đi, trong làn khói, cô chứng kiến Nhất Hoà đỡ lấy mảng tường đó cho Cảnh Bân.
“Hai anh chị của tôi không định chết vì tình hết đó chứ.”
Nhất Hòa đẩy mạnh mảng tường sang một bên, cùng Cảnh Bân dùng sức kéo Nhã Hinh đang lơ lửng vào bên trong. Đội cứu hộ tới kịp thời cũng giúp một tay mới đem ba người họ ra ngoài. Ông Khưu hấp hối nằm trên cán, người đã có vài chỗ cháy khét đen thui mà trừng mắt nhìn về phía họ.
“Thì ra… thì ra…”
Ông ta trút đi hơi thở cuối cùng ngay khi biết bản thân đã bị tính kế.
Cảnh Bân vào lúc trùng sinh đã lập tức liên hệ với Nhất Hoà bên nước ngoài, thứ nhất là tìm hiểu kỹ càng cuộc sống của anh ta, thứ hai là làm công tác tư tưởng để trở thành đồng minh lớn. Lúc đầu, cả hai đánh nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng Nhất Hoà dần cảm nhận được sự quan tâm của Cảnh Bân dành cho anh ta.
Thiếu thốn tình thương, Nhất Hoà nhanh chóng bị Cảnh Bân làm cho lay động. Mà sự việc anh ta về nước lần này cũng một phần được Cảnh Bân nhờ vả.
Nhã Hinh cũng biết chuyện này, liền cùng hai anh em tương kế tựu kế diễn trò bên ngoài. Nhưng bên trong cô không ít lần nấu đồ ăn ngon dụ dỗ Nhất Hoà khiến anh ta kêu hai tiếng chị dâu rất thuận miệng.
Nhất Hoà đi theo người của Khưu gia chủ yếu để bảo vệ Nhã Hinh, thiếu một chút nữa đã bị Vũ Đồng qua mặt. Anh ta trong ứng ngoài hợp, đưa cảnh sát đến nơi bí mật để phục kích từ sớm. Nếu anh ta không kịp thời xuất hiện thì ắt hẳn người anh tốt và chị dâu nấu ăn ngon đã đi sang thế giới bên kia.
Người ta tìm thấy xác của Giản di và người tình trong căn nhà trọ. Nghe bảo do Vũ Đồng phát điên giết chết hai người họ. Mà Vũ Đồng sau ba ngày đã nổi lên khỏi mặt biển, toàn thân bị cá gặm không ra hình hài rõ rệt. Đây là kết cuộc của kẻ làm điều ác.
Có điều chuyện này qua đi, cả ba người đều mang đến không ít thương tích. Ôm một mặt bầm dập, Cảnh Bân và Nhất Hoà quỳ trước mặt ông nội Tôm và chú Tôn. Còn Nhã Hinh được đặt cách ngồi trên ghế.
Ông nội Tôn đập mạnh gậy xuống đất, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.
“Hai đứa ngại mạng mình quá lớn sao?”
Cảnh Bân và Nhất Hoà len lén liếc nhìn nhau, sau đó Nhất Hoà lên tiếng.
“Ông nội, tất cả là do con. Con muốn góp chút sức cho Tôn gia.”
“Nhưng không phải là làm theo cách này. Con mới về tới nước, còn chưa hiểu rõ sự tình đã tự ý hành động.”
Ông nội Tôn đập gậy lên người Nhất Hoà khiến anh ta la lên oai oái.
“Là do anh sáu xúi con mà.”
Cảnh Bân vốn đang xem trò vui thì lập tức ăn gậy của ông nội Tôn. Nhã Hinh xót người mình thương nên muốn đi xuống, nào ngờ hít một hơi lạnh muốn ngã quỵ xuống.
“Cháu dâu, cháu không sao chứ? Cháu ngồi yên ở đó đi. Để ông dạy dỗ hai thằng trời đánh này.”
Ông nội Tôn đã nhận định Nhã Hinh là người nhà nên ngay khi nghe việc hai anh em làm ảnh hưởng tới cô thì càng nổi trận lôi đình.
“Ông nội, anh Bân với Nhất Hoà cũng chỉ vì Tôn gia thôi. Tất nhiên hai người họ làm gì mưu kế cao thâm như ông nội được. Ông nội bớt giận. Giận chỉ tổ tức người.”
Nhã Hinh nhanh chóng kéo ông nội Tôn ngồi xuống ghế, rót cho ông ly nước hạ hoả.
“Chỉ có cháu dâu hiểu ông. Mày đó Cảnh Bân, chừng nào mới chịu cứu con bé.”
“Ặc!”
Cô lén liếc về phía anh, ngượng đỏ cả mặt. May mắn mọi chuyện đã qua đi yên ổn. Tôn gia vẫn lớn mạnh lên từng ngày nhờ vào sự đoàn kết của Cảnh Bân và Nhất Hoà. Thậm chí Cảnh Bân còn nhiều lần quăng việc cho Nhất Hoà chỉ để dẫn Nhã Hinh đi chơi.
“Chị dâu, em xin chị đừng rủ rê anh hai nữa. Em sắp không thở nổi rồi.”
Cảnh Bân nghe tiếng lẻo nhẽo phát ra từ điện thoại Nhã Hinh thì lập tức vươn tay cướp lấy.
“Đừng có làm phiền vợ của anh.”
Sau khi cúp máy, Cảnh Bân ôm lấy Nhã Hinh trong lòng mà nhíu mày.
“Em có phải cũng chê anh phiền không?”
Cô lập tức lắc đầu, eo đêm qua đến giờ vẫn còn nhức nhối.
“Không có nha, em còn hận không thể ở bên anh nhiều hơn.”
Cảnh Bân hài lòng, cúi xuống tặng Nhã Hinh một nụ hôn sâu. Vào lúc thần trí cô mơ màng, bàn tay chạm phải thứ gì đó lành lạnh. Chiếc nhẫn nằm ngay ngắn ở đó từ lúc nào.
“Cái này?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Nhã Hinh, trở thành bạn đời của anh đi. Lần này, anh sẽ cùng em hưởng thụ sự tự do mà em mong muốn.”
Cô rưng rưng nước mắt, trán kề trán anh mà gật đầu.
“Vâng!”
Em chính là ánh trăng sáng chiếu rọi đêm đen của anh.
Còn anh chính là bầu trời mặc sức cho em bay lượn một cách an toàn.