Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 70: Bị Bắt Cóc Hành Hạ




Có những thứ chúng ta đã liệu trước nhưng vẫn chẳng thể tránh nổi. Vài ngày trước Nhã Hinh cùng ông nội Tôn nói cười vui vẻ. Cô đích thân làm cho ông nội và chú những đôi vớ giữ ấm. Người lớn tuổi thật sự rất thích chúng.

Ông nội Tôn trông có vẻ nghiêm nghị nhưng thật ra đều rất mong tiếng nói cười trong nhà. Vì thế khi Nhã Hinh đến bầu bạn với ông, ông thật sự rất vui mừng. Nào ngờ tới Cảnh Bân và Nhất Hoà đồng thời có mặt.

Dạo gần đây có không ít mối làm ăn của Cảnh Bân bị Nhất Hoà cướp mất. Anh ta dương dương tự đắc, không ngừng kể công trước mặt ông nội Tôn. Còn Cảnh Bân chỉ im lặng mà ngồi bên cạnh Nhã Hinh.

Cô nắm lấy tay anh, âm thầm truyền qua sự an ủi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có phần xem trò vui của anh thì cô biết chuyện này không hề đơn giản.

“Ông nội, anh sáu cứ hết lần này đến lần khác trì trệ chuyện hợp tác cùng Thi gia mới khiến chúng ta bị coi thường. Con đã tìm ra được chính sách để họ chấp nhận dự án của chúng ta.”

Ông nội Tôn nhướng mày, đáy mắt có chút vui mừng.

“Hai anh em các con hợp tác vậy thì ông vui lắm.”

Nhất Hoà ngồi xuống ghế, có chút thách thức nhìn Cảnh Bân.

“Anh sáu dạo này chắc yếu sức rồi, nên nếu chuyện gì không giải quyết được thì để em.”

Cảnh Bân vẫn khá thoải mái nhấp miếng trà.

“Chú lấy hàng từ A Vược đúng chứ?”

“Đúng vậy, anh không hề nghĩ tới người anh cầu cạnh lại chịu hợp tác nhanh lẹ với tôi đúng không?” Nhất Hoà mỉm cười khích bác.

“Chú chưa nghe nói việc A Vược vừa bị đánh gãy tay gãy chân vì buôn bán hàng giả sao?” Cảnh Bân bình thản đáp lời.

“Ý anh là gì? Anh đừng có giỡn nữa.”

Cảnh Bân mặc kệ câu nói của Nhất Hòa, quay sang phía ông nội Tôn.

“Ông nội, con đã âm thầm điều tra mấy tháng nay. A Vược thật sự có rất nhiều hàng quý hiếm. Nhưng việc có thể luôn cung cấp số lượng lớn khiến con phải hoài nghi. Đó là lý do con vẫn chưa hợp tác với Thi gia. Thi gia cũng biết điều này nên vẫn sẵn lòng đợi con.”

Cảnh Bân nói xong thì liền liếc mắt qua Nhất Hoà.

“Nhưng có lẽ chú đây chờ không nổi nên tự rước họa vào người.”

“Anh…”

“Nếu có thiệt hại gì xảy ra, chú phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tốt nhất đừng làm liên luỵ đến bộ mặt và tài sản của ông nội.”

Nhất Hòa nghiến chặt răng. Anh ta không nghĩ tới lần này vốn tưởng bản thân đã thu được mẻ cá lớn, cuối cùng thì ra toàn bộ đều là kế hoạch của Cảnh Bân. Anh nhử bằng những con mồi nhỏ, sau đó tung ra con mồi lớn để đưa người khác vào tròng. Đó là lí do vì sao anh vẫn bình tĩnh ngồi xem Nhất Hoà làm trò trẻ con.

Nhất Hòa nhận một bàn thua trông thấy, rất rõ ràng đã đem lại sự thất vọng cho ông nội Tôn, càng củng cố địa vị gia chủ của Cảnh Bân.

Có điều chẳng ai ngờ tới, anh ta thật sự bắt tay với kẻ khác bắt cóc Nhã Hinh. Cô nhìn Vũ Đồng phía trước mà không khỏi cảm thấy ngao ngán.

Vũ Đồng chạy trốn thành công bởi một tay sắp xếp của Nhất Hoà và người của Khưu gia. Chủ yếu để ả hành hạ cô.

Nhất Hoà đứng bên ngoài, vui vẻ nhìn Vũ Đồng hất nước vào mặt Nhã Hinh.

“Mày là con khốn, dám cướp người tao yêu. Anh Cảnh Bân là của tao. Anh Bỉnh Quý cũng là của tao. Tao là cô gái vạn người yêu.”

Nhã Hinh không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy từng hồi nước lạnh lẽo xé da xé thịt mình. Cứ một ngày như thế, cô bị Vũ Đồng hành hạ ba lần khiến toàn thân rét run. Nào ngờ tới đêm đó, ả bí mật đem theo một con dao nhỏ, lóc một miếng thịt trên đùi cô khiến cô đau đớn hét toáng lên.

“Tao sẽ không để mày sống yên. Tao sẽ ăn thịt uống máu mày, để biến thành mày. Vậy thì anh Cảnh Bân mới yêu tao.”

Cô cắn chặt môi, mồ hôi đã cay xè đôi mắt nhưng vẫn kiên cường đáp trả.

“Bộ dạng của mày bây giờ trông thảm thật đấy Vũ Đồng. Mày nghĩ anh Bân sẽ chịu một cơ thể đã qua vô số bàn tay của đàn ông sao? Mày nghĩ anh ấy sẽ không điều tra ra được mày phá thai bao nhiêu lần rồi ư?”

“Mày… mày biết…”

“Vũ Đồng, đáng lẽ mày đã có cuộc sống tốt hơn, nhưng mày biết sai vẫn đâm đầu vào. Bây giờ mày có thể trách được ai chứ.”

“Mày im miệng. Mày không biết gì hết. Mày không xứng nói chuyện với tao.”

Vũ Đồng ôm đầu hoá điên. Mọi thứ ả làm chỉ vì ganh ghét Nhã Hinh. Hiện tại ả ngày ngày sống chung với đám điên, còn cô lại vui vẻ làm bà hoàng. Ả không chấp nhận điều đó.

Vũ Đồng cầm chắc dao, từng bước tiến lại gần Nhã Hinh. Ngay khi mũi dao sắp hạ xuống tim cô thì một tiếng súng vang lên.