Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 56: Em Là Lẽ Sống Của Anh




Nhã Hinh thận trọng bước lên từng bậc thang xoắn ốc. Khói bụi và mùi rong rêu lâu ngày khiến tâm trạng cô càng lúc càng thêm khó chịu.

Vào lúc bước lên tầng lầu thứ ba, Nhã Hinh đã nghe rõ ràng hơn tiếng súng cùng tiếng chửi rủa.

“Trốn là hèn đấy Tôn thiếu. Mày không nghĩ tới súng mày sẽ hết đạn đúng chứ?”

Trình Cơ cười điên loạn, không ngừng nổ súng về phía cây cột đang có Cảnh Bân phía sau. Anh cầm chặt cây súng mất giá trị, nhưng ánh mắt chẳng có gì là thua cuộc, chỉ hiện lên sự căm phẫn.

Cảnh Bân biết nếu hiện tại không mạo hiểm đánh đố thì kéo dài sẽ làm cho anh rơi vào thế hạ phong. Vì thế anh giả vờ xoay người sang bên trái, mặc kệ có viên đạn ghim vào vai mình. Sau đó nhanh chóng xoay qua phải, quăng mạnh súng về phía Trình Cơ như một chiếc phi tiêu nhắm thẳng tới tay hắn.

Trình Cơ bàng hoàng bất ngờ làm rớt khẩu súng ra xa. Hắn nhanh chóng chạy tới lấy, mà ở phía đằng sau, Cảnh Bân cũng quyết sống chết.

Tay Trình Cơ đã chạm được vào khẩu súng. Một tiếng súng lớn vang lên khiến ánh mắt hắn trợn trắng. Ở phía cầu thang, Nhã Hinh đã bắn vào tay hắn khiến hắn đau đớn lăn lộn. Anh cũng thừa cơ hội này mà giành lấy khẩu súng của hắn về phía mình.

“Nhã Hinh! Sao em lại ở đây?”.

Cảnh Bân ngay sau đó ôm chầm lấy Nhã Hinh, đôi tay anh run rẩy không thôi, tự trách bản thân đã không bảo vệ cô kịp lúc. Cô vừa định lên tiếng, lại thấy sau lưng anh ươn ướt, còn thoang thoảng mùi máu khiến đầu óc cô rối bời.

Mà ở phía sau, Trình Cơ hoá điên muốn kéo lấy đôi trước mặt cùng chết.

“Thì ra con này mới là người phụ nữ của mày. Tao vậy mà lại bị qua mặt dễ dàng như vậy.”

Cảnh Bân che chắn Nhã Hinh phía sau lưng, không còn lo sợ gì khi ở phía họ đã giữ chặt những thứ có thể gây hại lên cơ thể. Nào ngờ tới Trình Cơ lại móc ra quả bom tự chế rồi cười lên khằng khằng.

“Mau chạy.”

Cảnh Bân nắm lấy tay Nhã Hinh rồi chạy nhanh xuống tầng, phía sau còn nghe thấy tiếng bước chân của Trình Cơ. Hắn muốn rút ngắn khoảng cách, đem bản thân và hai người trước mặt đồng quy vô tận.

Nhã Hinh cảm thấy nếu để hắn ra đến bên ngoài e sẽ thiệt mạng nhiều người hơn, nên muốn quay lại bắn hắn thêm một phát. Tuy nhiên Cảnh Bân đã giữ chặt tay cô, ở bên tai thì thầm:

“Anh không để tay em dính máu lần nữa đâu.”

Giây sau, tiếng súng nổ lên, xuyên thẳng viên đạn vào chân của Trình Cơ khiến hắn ngã quỵ xuống. Mắt thấy không kịp, hắn cắn răng rút chốt nổ. Tác động lớn mạnh khiến Nhã Hinh và Cảnh Bân văng mạnh xuống cầu thang, may mắn vẫn thoát được một kiếp.

Thuộc hạ nhìn thấy bóng hình hai người thì lập tức đi tới đỡ họ ra. Căn nhà hoang bị sự chấn động làm cho đổ nát ngay lập tức.

“Đại ca, bên phía Khưu gia tính sao?”

Việc Trình Cơ chết có thể gây ra sự kinh động trong Khưu gia. Mà trước giờ Khưu gia đối với Tôn gia bằng mặt không bằng lòng.

“Nếu có gì cứ việc san bằng Khưu gia đi.”

“Vâng đại ca.”

Thuộc hạ chướng mắt Khưu gia đã lâu nên vô cùng hưng phấn khi nghe lời của Cảnh Bân. Nhã Hinh đứng bên cạnh, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh khiến các đàn em thức thời né xa một chút. Khi chiếc xe chuyển động, mọi thứ nhất thời im bật lại.

“Nhã Hinh…”

Còn chưa đợi Cảnh Bân nói hết câu, Nhã Hinh đã ôm chầm lấy anh mà khóc lên từng tiếng đứt quãng.

“Sao… tại sao… anh không nói với em… chúng ta đã yêu nhau… còn sắp cưới…”

Cảnh Bân nhịn đau bên vai, nhẹ xoa đầu Nhã Hinh mà trấn an. Anh thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng bảo:

“Em nhớ ra rồi à? Không sao cả rồi, không sao cả.”

Cô cố gắng kìm nén nước mắt, bao nhiêu tội lỗi bỗng chốc dâng lên trong lòng. Cô đã từng quên bởi vì cô chết quá lâu khiến kí ức trở nên mơ hồ. Cô sảy thai, bị giam tại bệnh viện, và dần mù loà hai mắt.

Sau đó, Cảnh Bân là người ở bên cạnh động viên, chăm sóc Nhã Hinh ngày đêm, giúp mắt cô sáng lại. Cả hai trân trọng nhau hơn, nhưng vào lúc họ chuẩn bị kết hôn, cô đã đỡ đạn thay anh mà rời đi vĩnh viễn.

“Em xin lỗi… có phải anh đợi em rất lâu không?”

Cảnh Bân thơm lên vai Nhã Hinh, nhẹ giọng cưng chiều xen lẫn làm lòng cô dịu ngọt lại:

“Đợi em chưa bao giờ là lâu cả.”

Nhã Hinh thút thít, nỗi xúc động trong lòng đã dịu xuống nên không muốn bản thân đụng vào vết thương khiến Cảnh Bân thêm đau đớn. Nào ngờ anh chẳng chịu buông cô ra, lại ôm cô vào lòng lần nữa mà siết chặt.

“Nhã Hinh, anh rất nhớ em.”

Sau khi em đi, anh chẳng bao giờ có thể ngủ yên giấc. Anh nhớ hình dáng dỗi hờn của em, nhớ việc em chán ghét anh như thế nào, nhớ vẻ khiêu gợi của em dưới thân anh. Anh nhớ tất cả nhưng khi ấy anh chỉ có thể gặp lại em trong mộng ảo.

Em là lẽ sống của anh.