“Ồ, đó là chị của em sao? Không sao, anh có thể một lúc yêu chiều cả hai người.”
Nhã Hinh nghe giọng nói bỉ ổi từ người kia phát ra thì khẽ rùng mình. Cô muốn chạy nhưng giây sau đường đã bị vệ sĩ của tên kia chặn lại.
“Luân thiếu, em xinh anh hãy thả em ra, nay em thấy không khỏe.” Vũ Đồng nức nở như thể bản thân đang bị ép buộc, sau đó lập tức quay sang chỉ về phía Nhã Hinh: “Chị gái em lúc nào cũng ái mộ anh cả.”
“Vũ Đồng! Cô điên à?”
Nhã Hinh quát lên, gương mặt tức tối vì bị đẩy vấn đề sang nhưng rơi vào mắt Luân thiếu kia thì không khác gì đụng trúng tim đen mà thẹn quá hóa giận.
“Vậy sao? Thật không ngờ tới top đầu của khối mười hai lại để ý tới tôi. Vinh hạnh làm sao!”
“Bớt ảo tưởng đi. Tôi không có hứng thú với cái người đem thân dưới đi rải khắp nơi như cậu.”
Nhã Hinh nhíu mày, lập tức phũ phàng phủ nhận mọi thứ. Chỉ cần vừa nghe tới hai từ Luân thiếu thì cô biết ngay người này là ai. Luân thiếu không nổi tiếng vì điều gì, chỉ nổi danh mỗi chuyện trai gái đều ăn, không bỏ sót bất cứ ai, sau đó liền nghe được bị bệnh AIDS mà qua đời trong đau đớn.
Cô không biết vì sao Vũ Đồng lại có quan hệ với người này nhưng cô không dám chắc hiện tại thân thể ả vẫn còn an toàn hay không.
“Chị tôi chỉ ngại ngùng nên nói vậy thôi. Luân thiếu đừng tin là thật.”
Vũ Đồng hận không thể bắt Nhã Hinh đi theo nên liên tục rót mật vào tai Luân thiếu khiến hắn ta động tâm nghĩ bậy với cô. Quả nhiên hắn ta lập tức buông ả ra, rồi đi lại gần về phía cô.
“Đi theo tôi sẽ không chịu thiệt đâu.”
Còn không đợi hắn ta đụng vào người, cô đã lùi nhanh về sau:
“Tránh xa tôi ra.”
“Này, các người làm gì đó?”
Từ xa, tiếng nói quen thuộc như phao cứu hộ khiến Nhã Hinh vui mừng. Tịch Hân chạy tới, đứng bên cạnh cô che chở.
“Ồ ra là Thiên tiểu thư, đây chỉ là chuyện riêng của tôi và cô ấy. Thiên tiểu thư xin đừng xen vào.”
Nói không ngoa rằng Thiên gia và Luân gia có số tuổi lâu đời như nhau nhưng Thiên gia vẫn nhỉnh hơn không ít vì thế Luân thiếu này vẫn rất cẩn trọng trước Tịch Hân, dù vậy hắn ta không muốn bỏ qua Nhã Hinh một chút nào.
“Nhã Hinh là bạn tôi. Chẳng lẽ đến bạn tôi mà Luân thiếu cũng muốn chạm vào à?”
Tịch Hân nhíu mày, nắm chặt tay của Nhã Hinh khiến cô cảm động. Người bạn thân này luôn đứng về phía cô mọi lúc mọi nơi.
Luân thiếu thấy tình hình không ổn nên nghiến răng chuẩn bị rút lui. Tuy nhiên Vũ Đồng chẳng chịu để yên, tiếp tục nỉ non bên tai hắn ta để hắn ta bắt Nhã Hinh đi thay vì mình.
“Luân thiếu, anh đừng đi, chị gái tôi chỉ nói giỡn thôi, chị ấy rất thích anh, nhiều lúc còn chụp lén anh nữa.”
Luân thiếu định rời đi thì chợt dừng lại. Hắn ta quay sang nhìn Nhã Hinh một lúc thì nở nụ cười nham hiểm.
“Ồ, ra cô có sở thích như thế đúng không? Hay chỉ thích quay lén tôi?”
Nhã Hinh thầm thấy không ổn, quả thật ngày hôm đó đã bị tên này phát hiện ra. Cô lập tức nắm tay của Tịch Hân bỏ chạy. Chạy là thượng sách, không nên tiếp tục ở lại.
Tuy nhiên đám vệ sĩ đã chặn đường cả hai lại. Mà Luận thiếu phía sau cũng siết chặt cánh tay của Nhã Hinh mà cười lên khằng khặc. Tịch Hân bên cạnh cũng bị đẩy ra một cách bất lực.
Nhã Hinh biết hiện tại nếu không tự cứu bản thân thì chẳng ai có thể cứu cô. Cô nắm chặt tay hắn ta, cúi người quật thẳng hắn ta xuống đất. Đừng tưởng cô đi bên cạnh Cảnh Bân mà không học được chút võ nghệ nào. Cô dù không đánh lại ai nhưng thuật phòng ngự đều thủ toàn thân.
Đúng lúc này, đám vệ sĩ định chạy tới thì đã bị hạ gục ngay từ phía sau. Nhã Hinh nhìn thấy bóng người quen thuộc lấp ló liền cảm thấy đáy mắt nóng lên tràn đầy ủy khuất. Vì sao bây giờ mới chịu xuất hiện chứ?
Cảnh Bân thấy Nhã Hinh ức nghẹn thì càng hấp tấp đi tới gần cô. Anh căm ghét đạp một cái mạnh vào chân của Luân thiếu như để trút giận bớt ra, sau đó luống cuống lau nước mắt cho cô.
“Xin lỗi, anh đến trễ rồi.”
Nhã Hinh hít một hơi, muốn kìm lại nước mắt nhưng chúng cứ trào ra. Cô dụi đầu vào lòng anh làm anh đau lòng không thôi.
“Thằng đó không làm gì em chứ?”
“Không có…”
Cô uất nghẹn lên tiếng, sau đó rời khỏi lòng ngực của anh mà tiến về phía Tịch Hân.
“Cậu không sao chứ?”
“Ừ mình không sao. Ban nãy hắn hình như cào vào tay cậu, có sao không?”
Tịch Hân lo lắng hỏi, vẫn chưa hết bàng hoàng khỏi sự xuất hiện của Cảnh Bân nhưng dù sao nhờ vậy mà cả hai mới yên tâm thoát nạn.
Nhã Hinh lắc đầu, sau đó phía sau cảm nhận được khí lạnh đến từ Cảnh Bân. Anh nhẹ nhàng cất giọng:
“Cảm ơn Thiên tiểu thư đã bảo vệ Nhã Hinh. Tôi sẽ kêu người đưa cô về cẩn thận. Việc còn lại để tôi lo.”
“Được, vậy phiền anh.”