Bữa tiệc chính thức bắt đầu đính kèm những làn điệu du dương. Mọi người đều đã mang mặt nạ lên nhưng họ vẫn nhận ra nhau thông qua bộ váy lấp lánh ban đầu.
Nói là tiệc sinh nhật của Thiên gia nhưng ở đây không khác gì vũ hội để các quý công tử và quý tiểu thư gặp mặt để tìm ra hôn ước thích hợp. Có không ít con mắt để ý đến khí chất của Nhã Hinh nhưng họ chẳng dám bước tới, bởi vì họ đều ngầm hiểu cô là chim hoàng yến của hắc bang. Ai ngại mạng mình lớn mới cả gan xằng bậy.
Nhã Hinh chỉ muốn đứng nhìn, nhưng đám đông lôi kéo khiến cô bước vào vòng tròn điệu nhảy lúc nào không hay, bất ngờ hơn rằng phía trước mặt cô chính là Vũ Đồng. Ả nhẹ mỉm cười nhưng bàn tay lại siết chặt bàn tay của cô.
“Chị gái, chị dây dưa giữa hai người đàn ông là không tốt đâu. Em sợ Tôn thiếu sẽ tức giận mà không tha cho chị mất.”
Nhã Hinh nghe thấy lời thì thầm bên tai của Vũ Đồng thì càng cười khẩy hơn. Cô vươn tay kéo sát eo ả về phía mình khiến ả hốt hoảng, sau đó tập theo ả mà thổi bên tai.
“Chị cũng đành bất lực thuận theo thôi. Anh Bỉnh Quý với chị dù sao cũng thân cận hơn mười mấy năm…”
Nhã Hinh thoáng nhìn thấy bàn tay siết chặt hơn của Vũ Đồng, miệng nở nụ cười ngọt ngào. Người ngoài nhìn vào chỉ biết hai chị em thương yêu lẫn nhau nhưng thật ra đều mang trong mình dao găm.
Cô càng lúc càng mong chờ vào hành động của em gái trong việc giành Bỉnh Quý về phe ả.
Bản nhạc dành cho các cặp đôi dần được vang lên, cũng khiến Nhã Hinh và Vũ Đồng tách nhau ra. Cả hai nhìn nhau, mỗi người có một mục đích riêng nhưng họ biết sẽ chẳng ai chịu nhường nhịn ai.
Các vũ điệu lần lượt được thực hiện. Các quý tiểu thư vỗ tay, đung đưa vai cùng các quý công tử bước theo nhịp chân. Cho tới khi nhạc dừng lại, người đứng trước mặt chính là người sẽ được ghép đôi với bản thân.
Vũ Đồng thành công đứng trước mặt Bỉnh Quý. Ả vô cùng vui mừng, nụ cười bên môi càng lúc càng đậm đà hơn khiến hắn không nhịn được mà có chút hãm sâu. Tuy nhiên hắn chợt nhớ tới vị hôn thê của mình nên hốt hoảng quay sang nhìn về phía cô.
Ả thấy thế thì vô cùng căm tức nhưng lại nhỏ giọng đáng thương:
“Hay anh qua bên chị gái đi. Em nhảy với người khác cũng được ạ.”
Nhã Hinh nghe thấy toàn bộ, cũng chẳng để tâm gì mà nhìn về phía Bỉnh Quý như thể đang xem thử hắn sẽ đưa ra lựa chọn gì.
“Nhã Hinh… Vũ Đồng ngại người lạ… hay để anh ở bên em ấy một lát…”
Quả thật cuối cùng hắn vẫn chọn lựa ở bên ả dù ban nãy không ngừng chỉ trích ả bên tai cô.
Chưa kịp phản ứng, vòng eo Nhã Hinh bị một lực tác động kéo về phía trước. Cô hốt hoảng ngẩng đầu, đối diện chính là mặt nạ nửa mặt Phantom of the Opera màu cổ vàng cùng khuôn miệng mỏng đang nhếch miệng vô cùng quen thuộc.
“Bạn nhảy của em hôm nay là tôi.”
Mùi hương gỗ quen thuộc lan tỏa khắp người khiến Nhã Hinh thoáng thả lỏng. Ánh mắt cô chăm chú nhìn về phía trước, sau đó có chút thích thú lên tiếng:
“Anh đến rồi?”
Cảnh Bân đặt tay của Nhã Hinh lên vai mình, giọng điệu âm trầm không nghe rõ anh đang có cảm xúc như thế nào.
“Nếu em không tập trung vào người đàn ông khác thì em sẽ nhận ra tôi đã đến từ rất sớm.”
“Ặc!”
Cô mím môi, nói như thế có nghĩa anh đã nhìn thấy cảnh tượng ở ban công khi Bỉnh Quý sát lại gần cô. Có chút ớn lạnh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, chỉ nhỏ giọng lên tiếng:
“Tôi không nghĩ anh sẽ tới.”
“Tôi không tới thì em được phép gần gũi với người khác à? To gan nhỉ.” Anh bật cười tức giận, hình như thỏ nhỏ dần chẳng sợ hãi gì anh mấy nữa rồi.
“Chẳng phải anh cho phép tôi lợi dụng sao?” Cô hơi bĩu môi, không hiểu lấy đâu can đảm mà trách cứ. Bất chợt định thần lại, cô mới thoáng sợ hãi khi cảm nhận được ánh nhìn âm trầm của anh.
Dạo gần đây anh đối xử với cô không hề như lúc trước. Điều đó làm cho cô dần cởi mở và đến gần anh hơn, cũng nghĩ anh sẽ rộng lượng nên cô quên mất anh vốn là lão đại hắc bang, không thích bị người khác qua mặt.
“Tôi… Tôi xin lỗi…”
Anh hừ nhẹ một tiếng cũng khiến cô hoảng sợ: “Em nên suy nghĩ một lát nữa lấy gì bù đắp lại đi.”
Nhã Hinh im lặng, thật tâm làm theo lời Cảnh Bân nói mà không hề để ý rằng mọi người xung quanh vẫn vô thức dõi theo bước chân của hai người họ. Không một ai biết rõ người đàn ông đang nhảy cùng cô là ai, họ chỉ cảm thán thân hình anh quá chuẩn, động tác lại vô cùng nâng niu bạn diễn. Hai người đứng chung không khác gì bức tranh tuyệt phẩm.
Đến khi tiếng nhạc dừng lại, Nhã Hinh và Cảnh Bân chăm chú nhìn nhau. Cô từ từ tháo mặt nạ, đại biểu bản thân vô cùng hài lòng với đối phương khiến ánh mắt anh thoáng hài lòng. Bất ngờ, cô nhón chân, chạm môi mình lên môi anh trong tíc tắc. Mà cảnh tượng này thành công khiến mọi người xung quanh hốt hoảng.
Đại tiểu thư Giản gia đang cắm sừng Tôn thiếu sao?
“Như… Như thế này đã được chưa?..” Cô lắp bắp, mặt đỏ gấc lên vì tính chủ động bạo dạn của mình. Dạo gần đây không hiểu vì sao cô càng lúc càng muốn đến gần anh dù cơ thể cứ tự khắc run lên.
“Chị gái, chị làm gì thế? Chị định qua mặt Tôn thiếu sao?”
Vũ Đồng từ đám đông bước ra, không ngần ngại chỉ điểm lỗi lầm của Nhã Hinh. Ả tin chắc rằng chỉ cần làm lớn vụ việc này thì thanh danh của cô sẽ tan nát, chẳng ai muốn lấy một cô gái lăng loàn cả.
Dù vậy ánh mắt Nhã Hinh vẫn ngước nhìn Cảnh Bân chờ đợi. Cuộc ghép đôi thành công chỉ khi cả hai đồng thời cởi mặt nạ. Anh say đắm trước thỏ nhỏ, nhẹ giọng diễn trò:
“Tôi không ngại đập chậu cướp hoa.”