Nhã Hinh sau sự việc ở trên xe hơi thì có chút không dám xin xỏ Cảnh Bân để đến Thiên gia dự tiệc, tuy nhiên dì Thiên đã quan tâm cô rất nhiều, giúp đỡ cô khi cô bị ruồng bỏ nên nếu cô không có mặt thì cô sẽ vô cùng tự trách.
Vì thế tối hôm đó, Nhã Hinh đứng trước phòng làm việc của Cảnh Bân, trên người bận chiếc váy ngủ có chút ngắn. Hiện tại trong đầu cô đang có hai luồng suy nghĩ đấu đá nhau. Rõ ràng tự hứa kiếp này tránh xa anh nhiều hơn, nhưng khi bắt đầu lại gần thì cứ có cảm giác không nỡ buông tay. Cô thế mà lần đầu tiên chủ động dùng cơ thể này dụ dỗ anh, mong người đàn ông bên trong có thể kiên định không nổi lên khoái tà.
“Cốc! Cốc!”
“Vào đi!”
Cảnh Bân vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Ban chiều nghe tin Nhã Hinh lần nữa bị bắt nạt thì đã không nghĩ ngợi nhiều mà bỏ công việc, rồi chạy thẳng đến trường cô. Khi biết cô không những không bị gì mà còn đánh trả, anh có chút nhẹ nhõm và tự hào xen kẽ. Vì thế bây giờ anh phải làm cho xong những việc còn đang dang dở.
Cánh cửa mở ra, Cảnh Bân vẫn nghĩ đó là quản gia Vinh, nhưng khi mùi hương dịu nhẹ của con gái thoang thoảng đến thì anh lập tức định thần lại. Đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt từ nghiêm túc nhất thời có chút ngây dại. Thỏ nhỏ lại đem phúc lợi gì đến cho anh đây?
“Sao thế?” Anh lên tiếng trước, vẻ mặt trông ngóng trò vui.
“Tôi đem trái cây đến cho anh… để tiếp thêm sức lực…” Cô nhẹ nhàng đặt dĩa trái cây xuống, cả người bị châm chọc bởi ánh nhìn thích thú từ anh. Cô càng lúc càng cảm thấy ý tưởng của bản thân thật tệ hại.
“Chỉ có bao nhiêu à?” Anh ngã người dựa vào ghế, không hấp tấp đi thẳng vào vấn đề.
“Không… không phải… Ý tôi là…” Cô hốt hoảng lắp bắp, sau đó từ sau lưng lấy ra tấm thiệp mời mà rụt rè đưa tới trước mặt anh.
Cảnh Bân cầm lấy, từ tốn lấy ra xem kỹ. Thiên gia cũng là một trong các gia tộc lớn, mà anh đã điều tra qua nên biết rõ tiểu thư nhà này là bạn thân từ lâu của cô, là người duy nhất đối xử tốt với cô. Theo lẽ thường, người khác chắc chắn sẽ không từ chối, tuy nhiên anh chưa bao giờ đi theo lẽ thường.
Cảnh Bân đặt lại tờ thiệp lên bàn, nhướng mày nhìn Nhã Ninh đang vặn tay đứng trước mặt.
“Ý em là sao?”
Nhã Hinh bặm môi, thầm oán trách người đàn ông thích trêu chọc mình này. Cô nhẹ giọng thủ thỉ:
“Có thể nào cho tôi đi dự tiệc tối mai không?”
Anh đặt tay lên bàn, các ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn trầm ngâm. Nhưng cô đi theo anh cũng đủ lâu để hiểu rõ anh đang tính kế.
“Có nhớ điều tôi nói không? Tôi chấp nhận yêu cầu của em nhưng tôi nhận được lợi ích gì?”
Cô biết ngay mà.
Nhã Hinh nuốt nước bọt, suy nghĩ một lát thì quyết định ghim nĩa vào trái táo và đưa đến bên môi Cảnh Bân. Anh thuận theo há miệng để cô đút cho mình. Táo hôm nay có vẻ ngọt hơn ngày thường.
Tuy nhiên cô lại chẳng làm gì hơn ngoại trừ đút hết miếng này đến miếng khác cho anh. Thỏ nhỏ muốn anh nghẹn chết sao?
Cảnh Bân vươn tay kéo mạnh Nhã Hinh vào lòng:
“Nếu em nghĩ bao nhiêu đây đủ để chiều lòng tôi thì em khinh thường tôi quá rồi.”
Bàn tay giữ chặt lấy đầu cô, ép cô cúi xuống đón nhận nụ hôn ngọt ngào mang hương vị táo đỏ. Rõ ràng chỉ là một quả táo bình thường nhưng lại không khác gì đã bị tẩm qua chất độc khiến không một ai nỡ dứt ra.
Nhã Hinh giữ chặt lấy vai của Cảnh Bân, cam chịu để đôi môi của mình bị dày vò. Cảnh Bân mút đến khi chúng sưng tấy, sau đó lại như muốn nuốt lấy toàn bộ bên trong vòm miệng thỏ nhỏ. Sợi chỉ tuyến nước kéo dài kết nối giữa hai người vô cùng mỏng manh nhưng là minh chứng cho việc điên cuồng.
Bàn tay to lớn của Cảnh Bân đặt hờ lên eo Nhã Hinh. Anh nhìn gương mặt đỏ ửng phía trước, không khỏi nuốt nước miếng.
“Thỏ nhỏ, tôi chỉ cho em thời gian đến khi em tốt nghiệp cấp ba thôi.”
“Ưm?”
Cô phát ra tiếng tắc nghẹn nơi cổ họng, chưa kịp định thần để hiểu anh có ý gì. Tuy nhiên sự ấm nóng bên dưới không cho phép cô được nghĩ nhiều.
Cảnh Bân kéo chiếc váy ngắn cũn cỡn lên, để lộ bờ đào căng mướt. Anh từ từ siết nhẹ khiến Nhã Hinh đau đớn.
“Đừng…”
“Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”
Anh trầm giọng, kéo một bên vai áo cô xuống mà hôn nhẹ lên từng tấc da thịt.